Trong nhà lúc chỉ còn bà nội Kỷ cùng ba đứa trẻ. Kỷ Tiểu Minh và Kỷ Đại Minh quen với việc Tào Hạo bắt nạt, nhưng , nhà họ Tào kéo đến tận cửa để tính sổ. Nhà họ Kỷ chẳng ai đủ sức chống họ.
lúc , Kỷ Tiểu Minh hớt hải chạy nhà, thở hồng hộc:
"Bà cố! Con thấy họ đến ! Ít nhất cũng mười mấy ..."
Nói xong, thằng bé lập tức nhặt một khúc gỗ, chắn mặt Vương Ngọc Thanh, nghiêm túc :
"Mẹ, lát nữa trốn lưng con!"
Nhìn dáng vẻ gầy gò nhưng kiên quyết của con trai, Vương Ngọc Thanh khỏi xúc động. Thằng bé còn nhỏ, cũng run lên vì sợ, nhưng vẫn bảo vệ như một đàn ông thực thụ.
Bà nội Kỷ thấy thì :
"Ngọc Thanh, gầm giường phòng con một con dao. Đó là của cụ cố lão tứ để . Mau lấy !"
Vương Ngọc Thanh thấy tình hình đến mức dùng dao, nhưng bà nội Kỷ dặn , cô vẫn dậy phòng.
Vừa đến nơi, cô xổm xuống, đưa tay mò mẫm gầm giường. còn kịp tìm gì, Kỷ Đại Minh nhanh chóng xuất hiện ở cửa, dứt khoát đóng sầm cài chốt, lớn:
"Mẹ cứ ở trong ! Chuyện bên ngoài cần lo!"
Vương Ngọc Thanh giật , vội gọi:
"Đại Minh! Mở cửa !"
bé trả lời, chỉ lưng chạy , tiện tay đóng luôn cả cửa chính của gian nhà ngoài.
Vương Ngọc Thanh sờ thấy con d.a.o nào, chợt hiểu bà nội lừa đây để tránh nguy hiểm. Không ngờ bà gần bảy mươi mà vẫn còn minh mẫn như thế.
Cô quanh phòng, sốt ruột đến mức vòng vòng. Cô thể cứ trốn mãi thế !
Ngoài , bà nội Kỷ nghiêm giọng quát hai đứa trẻ:
"Tiểu Minh! Đại Minh! Mau bỏ gậy xuống! Các con đánh ai ? Khi họ đến, các con ngoan ngoãn theo bà xin , hiểu ?"
Kỷ Tiểu Minh bĩu môi, đôi mắt hoe đỏ, uất ức :
"Bà cố! Sao con xin ? Tào Hạo suốt ngày bắt nạt con! Lần nó còn giẫm lên mặt con, thì ấn đầu con bãi phân bò! Con hận nó lắm! Con g.i.ế.c nó!"
Bà nội Kỷ nghiêm mặt, nhưng Kỷ Đại Minh lời bà, lẳng lặng ném gậy sang một bên, gì thêm.
Trong phòng, Vương Ngọc Thanh thấy thể cứ thế mãi. Cô chợt về phía cửa sổ. Nó khá nhỏ, cô thể chui , nhưng nếu xé lớp nilon dán đó thì vẫn thể ngoài.
Cô nhanh chóng xé một góc nhỏ, ghé mắt quan sát.
Bên ngoài, Tào Hạo huýt sáo, tay cầm một cành cây, dáng vẻ đắc ý, dẫn theo một đám hùng hổ kéo đến cửa nhà họ Kỷ.
Đằng là bố – Tào Nông Quốc, Lâm Mỹ Lệ, bà nội Mao Xuân, trai Tào Quân, cùng bác cả, bác hai, chú út. Tổng cộng ba nhà, hơn chục !
Cả đoàn ầm ầm kéo đến, đương nhiên thu hút ít trong thôn chạy hóng chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/52.html.]
Viên Phương và Lưu Lệ là hai đến nhanh nhất, đường còn cố tình gọi thêm đội trưởng cũ Triệu Tứ và vợ chồng Tiền Quyên.
Viên Phương hả hê lẩm bẩm:
"Lần xem con nhỏ đó còn càn !"
Không những , bà còn hùa theo nhà họ Tào, lớn giọng:
"Con nhỏ Vương Ngọc Thanh giống con gái nhà lành! Cái miệng độc dữ! dù cũng là trưởng bối mà nó dám động tay đánh !"
Trong khi đó, Trần Ngô – bà lão từng bênh vực Vương Ngọc Thanh – đang ở nhà cũng thấy chuyện. Bà thấy , lập tức vứt bát cơm xuống, vội vàng chạy đến.
Con dâu bà thấy thì hừ lạnh:
Mộng Vân Thường
"Chuyện gì cũng xen ! là lo chuyện bao đồng!"
Con trai bà gì, chỉ im lặng gắp một đũa cải bắp bỏ bát vợ, tỏ ý nhường nhịn.
Sân nhà họ Kỷ.
Tào Hạo nhảy phắt lên bàn đá như một ông chủ nhỏ, vung vẩy cành cây trong tay đập mạnh xuống ghế, giọng the thé đầy ngạo mạn:
"Kỷ Đại Minh! Kỷ Tiểu Minh! Ông nội chúng mày đến đây, mau gọi ông nội !"
Kỷ Tiểu Minh tức đến đỏ bừng mặt, nắm chặt tay, định lao lên thì bà nội giữ . Bà cố gắng giữ giọng ôn hòa, xoa dịu:
"Các cháu đều là trẻ con, cùng một đội sản xuất, hàng xóm láng giềng, cãi đánh là chuyện thường..."
"Bình thường cái gì mà bình thường?"
Giọng đàn bà the thé chen ngang. Lâm Mỹ Lệ – của Tào Hạo – khoanh tay ngực, ánh mắt sắc lẻm như dao:
"Cả nhà cưng Hạo Hạo như vàng như ngọc, ngay cả một sợi tóc cũng dám tổn thương nó! Vậy mà để cái thằng con hoang nhà bà đánh nó nông nỗi ?"
Kỷ Tiểu Minh nhịn nổi, lớn tiếng cãi :
"Là Tào Hạo mắng ! Nó là đồ đáng thương, , mới đánh nó!"
Lâm Mỹ Lệ khẩy, giọng chua chát đầy mỉa mai:
"Mày thì chẳng lẽ tao sai chắc? Ai mà ruột của mày chê mày với hai đứa chị bỏ biệt tăm về thành phố? Cô bỏ mặc chúng mày , khi giờ còn đang yên ấm bên chồng con mới cũng nên!"
Kỷ Tiểu Minh nghiến răng kèn kẹt, mắt rực lửa:
"Bà câu đó xem?"
Lâm Mỹ Lệ hất cằm, vênh váo xuống đứa trẻ thấp hơn nửa cái đầu:
"Sao? Không phục ? Định đánh tao chắc? Đồ con hoang cha !"
"Chúng !"
Giọng Kỷ Đại Minh vang lên, run run nhưng đầy kiên định. Mắt hoe đỏ.