Lâm Mỹ Lệ lập tức hùa theo, mắt láo liên tìm kiếm:
“Con ngốc đó  ? Chết tiệt! Trốn  mất ?”
Tào Hạo  bên cạnh, bỗng nhớ  điều gì đó, lập tức tố cáo:
“Mẹ! Con ngốc đó còn  con   do  sinh !”
Lời   thốt , sắc mặt Lâm Mỹ Lệ lập tức  đổi.
Bà  giật , tái mét mặt, vô thức liếc  đám đàn ông  vợ trong đám đông, nhưng nhanh chóng lấy  bình tĩnh, trừng mắt quát lớn:
“Mày  cái gì hả, đồ khốn nạn! Tao là dì họ của mày,  mà mày dám  năng mất dạy như thế ?”
Bỗng, một giọng  vang lên giữa đám đông:
“Nhà mày bắt nạt  quá đáng  đấy!”
Mọi   , thấy Trần Nga xông , đẩy đám  ,  chắn  mặt Lâm Mỹ Lệ.
Bà tức giận :
“Sao hả? Người ngoài   còn tưởng nhà mày là địa chủ đấy!”
Lâm Mỹ Lệ nhếch môi, giọng khinh khỉnh:
“Ồ? Hôm nay bà   bụng thế, còn bênh vực  khác cơ ? Bình thường bà   thế!”
Con dâu thứ hai nhà họ Tào chen :
“Chẳng  Trần Nga là bà mối do nhà họ Kỷ mời đến ?”
Nghe , Lâm Mỹ Lệ lập tức  khẩy:
“Hóa  là ! Thảo nào hôm nay bà  sốt sắng thế! Chắc lo mất tiền công mai mối chứ gì? Nhà họ Kỷ nghèo kiết xác, hứa trả bà bao nhiêu tiền ? Nói thử xem nào?”
Trần Nga giận tím mặt, quát lớn:
“Đồ khốn nạn! Mày tưởng ai cũng tham lam, mất nết như nhà mày ? Tao chỉ  chịu nổi cái kiểu nhà mày dựa  đông ,    cán bộ huyện thì  bắt nạt ai cũng  ?!”
Bà chỉ thẳng mặt Lâm Mỹ Lệ, tiếp tục mắng:
“Bắt nạt  già trẻ con như thế,  sợ trời phạt ?”
Bên , trong đám  nhà họ Tào, một thanh niên  khoanh tay, lạnh lùng quan sát tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/54.html.]
Người đó chính là Tào Thiên,   mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn sạch sẽ, dáng vẻ ung dung, nhưng khi  Trần Nga mắng cả dòng họ Tào, mặt   liền cau , lạnh giọng hừ một tiếng:
“Hừ, đàn bà nhà quê!”
Lâm Mỹ Lệ cũng chẳng chịu thua, vênh mặt đáp trả:
“Mày là cái thá gì mà dám chõ mồm  đây? Nếu tao   trời phạt, thì mày  trời g.i.ế.c  đấy!”
Trần Nga cố nhớ  những gì Vương Ngọc Thanh từng dạy, nhưng đáng tiếc là bà quên gần hết. Tuy nhiên,  một câu bà nhớ  rõ. Bà trừng mắt  Lâm Mỹ Lệ,  chịu lép vế, cất giọng còn to hơn:
"Mày là  xanh, thánh mẫu, tâm cơ, hoa sen!"
Lâm Mỹ Lệ sững , khuôn mặt méo mó vì bất ngờ.
"Cái gì?" Bà  trợn trừng, nhất thời    đáp trả  .
Những từ ngữ lạ lẫm  khiến bà  bối rối, nhưng chỉ trong tích tắc, bà  nhanh chóng lấy  bình tĩnh. Lâm Mỹ Lệ  giống mấy bà già chuyên chửi tục om sòm, bà   chiến thuật riêng, từng câu từng chữ đều mang tính sát thương, đánh thẳng  nỗi đau của đối phương.
Bà  chậm rãi kéo dài giọng điệu, ánh mắt lộ vẻ châm chọc:
"Tao  cho bà , cái giọng  thì để mà về nhà cãi  với con dâu .  mà bà cãi cũng   nó ! Vì thằng con trai bà lúc nào cũng  về phía vợ, chẳng coi bà  gì!"
"Nhìn xem, một   góa phụ, cực khổ nuôi con trai con gái lớn khôn,  thì ? Con gái thì lấy thằng què ở đội bên cạnh, con trai thì  sợ vợ! Đến nỗi  ruột  cũng  thèm đếm xỉa! Bà  xem, chạy  ngoài lo chuyện bao đồng  gì? Không sợ về nhà   con dâu mắng cho một trận ?"
"Con trai bà sẽ  giúp bà , còn  xoa bóp chân cho con dâu nữa kìa! Nếu tao là bà, tao sẽ chán nản lắm, sống cũng chẳng còn ý nghĩa. Mà  ,  ngày bà chết, con trai con dâu cũng chẳng nhỏ lấy một giọt nước mắt! Có khi còn quấn đại cái chiếu  vứt xác lên núi cho chó hoang ăn  chứ!"
Những lời châm chọc sắc như d.a.o của Lâm Mỹ Lệ đánh trúng  nỗi đau của Trần Nga. Bà tái mặt, cổ họng nghẹn ,  thốt   một lời nào để cãi .
Thấy bà im lặng, Lâm Mỹ Lệ    thắng. Bà   khẩy, ngẩng đầu đầy đắc ý, giống như con gà trống chiến thắng trận đấu, cất giọng đầy mỉa mai:
"Có những , lo chuyện của  còn  xong,  chạy  xía  chuyện của  khác! Không chịu nổi thì cũng  nhịn cho !"
Những  xung quanh tuy thấy chướng mắt nhưng  ai dám lên tiếng can ngăn.
Lâm Mỹ Lệ hất cằm, đưa mắt  quanh,  đột nhiên lớn tiếng hỏi:
"Vương Ngốc Nhị ? Lúc  dạy dỗ con trai  giỏi lắm mà,  giờ  thấy tăm   hết?"
Viên Phương  bên cạnh   rằng Vương Ngọc Thanh chắc đang trốn trong nhà, nhưng nghĩ đến chuyện    cô  ném đá, bà  vẫn còn sợ, đành im lặng.
Mộng Vân Thường
Lưu Lệ là  thích hóng chuyện nhưng   gây phiền phức, bà  cũng chọn cách  ngoài cuộc.
Cô con dâu thứ hai của nhà họ Tào bỗng chỉ tay về phía căn phòng khách của nhà họ Kỷ, giọng đầy châm chọc:
"Nhìn kìa, cửa đóng chặt! Chắc trốn ! Ha ha ha!"