Mao Xuân ưỡn ngực, bước giữa sân, vẻ mặt vênh váo, ánh mắt sắc như d.a.o quét qua Vương Ngọc Thanh. Bà khẩy, giọng vang như chuông đồng:
“Ghê gớm thật đấy, một cái miệng như rắn rết, chẳng trách đàn ông thấy là sợ chạy mất dép!”
Trần Nga bên cạnh, ghé sát tai Vương Ngọc Thanh nhắc nhỏ:
“Cẩn thận đấy, miệng lưỡi bà già giới hạn , dai độc, còn ăn vạ nữa! Bà ngày nào cũng bờ sông luyện giọng đấy!”
Quả nhiên, thấy Vương Ngọc Thanh hé môi định gì đó, Mao Xuân nhanh chóng lên tiếng :
“Ôi chao! Đây là cái loại con dâu gì thế ?! sống đến từng tuổi, đầu tiên mới thấy một cô gái trẻ mà vô lễ đến mức ! Nhà họ Kỷ nuôi cô kiểu gì hả? Đưa cô về nhà khi tổ tiên cũng đội mồ sống dậy mất!”
Bà nội Kỷ , nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn cố nhịn.
Vương Ngọc Thanh bật , giọng điệu còn châm chọc hơn:
“Ôi chao, chuyện nhà cần gì bà lo? vô lễ đến mấy cũng bằng bà đấy! Dẫn theo một lũ con cháu đến nhà bắt nạt già, chèn ép trẻ con, thậm chí ngay cả một con lợn cũng tha. Sao nào? Thích con lợn nhà thì cứ thẳng, cần gì bày đặt lý do?”
Mao Xuân vẫn giữ vẻ bình thản, nhạt:
“Cô là ? Ai thèm con lợn nhà cô? Chẳng bà nội cô thừa nhận nó là của nhà chúng ? Nhà cô nghèo rớt mồng tơi, đến cái nồi còn gì mà nấu, mà lấy gì đền cho chúng đây?”
Vương Ngọc Thanh nhướng mày, đầy mỉa mai:
“Bà tưởng ai cũng mù chắc? Mấy thằng con bà xông chuồng lợn giật lấy con lợn như cướp , còn bày đặt giả vờ trong sạch gì? Nhà bà tiếng gì , chẳng suốt ngày dựa đông mà bắt nạt kẻ yếu ? Đã danh dự thì đừng diễn trò!”
Mao Xuân khẩy, giọng điệu càng khiêu khích hơn:
“Nhà đông , cô ghen tị chắc? Nếu cô , cứ bảo bà nội cô kéo con trai con dâu từ mồ lên, tiện thể kéo cả đứa cháu đích tôn với con bé cháu gái út về nữa! Như nhà cô cũng đông , may còn đấu nhà họ Tào chúng .”
Mộng Vân Thường
Bà nội Kỷ xong, kìm mà rơi nước mắt.
Trần Nga lẩm bẩm: " là miệng lưỡi cay độc, c.h.ế.t cũng lôi mà cho ."
Vương Ngọc Thanh vẫn thản nhiên, một chút d.a.o động. Cô nhạt: "Một đối phó với cả nhà bà cũng dư sức. còn trẻ, vẫn thể việc cho đến khi bà và mấy đứa con trai của bà khuất núi. Còn mấy đứa cháu trai, cháu gái nhà bà, chẳng thấy ai hồn, phường vô dụng."
Mấy đứa con trai con dâu của Mao Xuân tức lắm, nhưng ai dám mặt, chỉ dám nép phía lưng bà .
Vương Ngọc Thanh liếc qua, nhếch môi châm chọc: "Nhìn xem con cái bà thế nào? Đứa nào cũng chỉ núp lưng già, dám hó hé. Nhà thì khác, bà nội yên tâm , để là cháu mặt bà. Thế mới là một nhà chứ."
Mao Xuân nghiến răng, rõ ràng chọc trúng chỗ đau, nhưng bà nhanh chóng lấy bình tĩnh, khẩy: "Con trai con dâu như cô, loại miệng lưỡi chua ngoa, chỉ cãi bướng."
Vương Ngọc Thanh cũng kém cạnh, đáp trả ngay: "Bà nội cũng giống bà. Không kiểu già đầu mà còn mặt con cháu mà la lối om sòm, chẳng chút khí chất nào của bậc trưởng bối. Bà nội hiền lành, lương thiện, còn bà thì cay nghiệt, độc đoán."
Mao Xuân thấy đấu lý xong, lập tức đổi chiến thuật. Bà rõ điểm mạnh của —mắng chửi. Cả đời bà từng thua ai trong khoản , vốn từ vựng thể là phong phú đến mức chửi suốt ba ngày ba đêm cũng lặp câu nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/58.html.]
Bà hẳn lên bàn đá, hai tay chống nạnh, trợn mắt quát lớn, giọng lanh lảnh như chuông vỡ:
"Đồ hổ! Bà đây nhịn mày nãy giờ mà mày cứ rướn cổ lên đòi ăn đòn ? Cái thứ vô dụng, đồ bọ hung, đồ con rùa, đồ ong độc..."
Mọi xung quanh bắt đầu hào hứng, chờ xem Vương Ngọc Thanh sẽ đối phó thế nào.
cô vội. Cô chậm rãi hít một thật sâu, bất ngờ nhảy phốc lên một chiếc ghế cao, trong nháy mắt cao hơn Mao Xuân nửa cái đầu.
Cô cũng chống nạnh, gằn giọng đáp trả: "Bà già , bà nghĩ bà hung hăng lấn át ? Nhìn bà , miệng hôi hám như mới l.i.ế.m hố xí, cả nhà bà lấy một hồn."
Mao Xuân giả vờ như thấy, tiếp tục mắng chửi ầm ĩ. Bà rõ cô dâu mới thường coi trọng danh tiếng, liền tấn công điểm yếu :
" là loại đàn bà liêm sỉ! Cô tưởng cô đàng hoàng lắm ? Cả làng ai như cô ? Cô dâu mới mà còn cưới chạy theo trai về nhà! Cô đói khát quá ? Hay ngứa ngáy khắp , ai gãi giùm nên tự tìm đàn ông? Sao lắc m.ô.n.g luôn , may thương tình mà giúp đỡ?"
Những cô gái trẻ xem đều hổ che mặt.
Những phụ nữ lớn tuổi hơn thì lắc đầu lè lưỡi, dám tiếp.
Trần Nga tức giận: " là đồ già liêm sỉ! Sao những lời như thế với một cô dâu mới!"
Bà lo lắng Vương Ngọc Thanh, sợ cô chịu nổi.
ngoài dự đoán của , Vương Ngọc Thanh vẫn điềm nhiên như . Cô chậm rãi vươn vai, cất giọng át cả tiếng mắng của Mao Xuân:
"Bà già , bà cứ đợi mà xem. Không c.h.ế.t sáng mùng một thì cũng c.h.ế.t đêm rằm. Chết sống dậy, dọa cả nhà bà chạy mất dép!"
Mao Xuân vẫn cố chửi, nhưng càng lúc càng lớn giọng như át lời cô. Bà trổ hết tài năng, một chửi suốt năm phút nghỉ, câu nào câu nấy đều cay nghiệt đến mức dám .
"Eo ôi..."
Có chịu nổi, vội bịt tai .
Mấy cô gái trẻ đỏ mặt bỏ hết.
Vương Ngọc Thanh thèm tranh cãi nữa. Cô ung dung khoanh chân ghế, thản nhiên uống nước như chẳng chuyện gì xảy .
Mao Xuân thấy cô đáp , cứ tưởng thắng. Bà tự hào đám con cháu nhà , sang đắc ý khoe khoang với đám đông:
"Thấy ? Bà đây chỉ cần mở miệng là nó dám ho he nữa!"
Mấy đứa con dâu vội vàng a dua: "Mẹ lợi hại thật, chửi đến mức nó cứng họng luôn!"
Lâm Mỹ Lệ bên cạnh im thin thít. Bà rõ thua, lát nữa về nhà chắc chắn sẽ Mao Xuân mắng cho một trận tơi bời.
Những nhà họ Tào thì ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc thắng.