Vương Ngọc Thanh  dứt lời liền  sang cô gái trạc tuổi , nở nụ   thiện:
"Chị dâu Trần,    cô  tay nghề thêu  giỏi, nhà  đẻ cô còn là gia đình chuyên  nghề thêu đúng ? Nghe  tất cả chăn gối, màn, khăn tay, thậm chí cả quần áo cô dâu trong đội sản xuất chúng  đều do cô thêu tay hết? Trời ơi, cô thật khéo léo quá!"
Trần Hương   liền đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, nhưng trong lòng  giấu nổi sự vui vẻ.
Cô tò mò hỏi :
"Sao cô   họ Trần?"
Vương Ngọc Thanh  nhẹ, đáp:
" hỏi bà  đấy. Hôm qua  thấy cô  nổi bật trong đám đông nên tiện hỏi một câu. Bà   rằng cô  chỉ xinh  mà còn  khéo tay..."
Nói , cô giả bộ tiếc nuối, thở dài:
"Nếu   con dâu nhà họ Tào  giành mất thì đáng lẽ cô  là tổ trưởng tổ thêu của đội chúng  mới đúng."
Nghe , Trần Hương lập tức nổi giận, tiện tay kéo ghế  xuống bên cạnh Vương Ngọc Thanh, hậm hực :
"Nói đến chuyện  là tức c.h.ế.t  ! Ban đầu chức tổ trưởng tổ thêu rõ ràng là của ..."
Vương Ngọc Thanh nghiêm túc lắng , tò mò hỏi tiếp:
"Ồ? Sao  thành  cô  ?"
Lúc , Lôi Dũng Hạ  nhịn , chen  kể chuyện:
"Còn   tại bà già   quan hệ  với Hoa Quế ? Chính là  của Hà Như Hoa đó,   bây giờ là chủ nhiệm phụ nữ của đội mà."
Dứt lời, bà  đẩy chiếc ghế của  đến bên cạnh Vương Ngọc Thanh, :
Mộng Vân Thường
"Cô  ."
Vương Ngọc Thanh vui vẻ nhận lấy,  xuống, chăm chú lắng  Trần Hương kể lể. Cứ mỗi câu chuyện  kể , cô  "ồ", "chậc", "xì" đầy cảm thán. Đến cuối cùng, cô còn bĩu môi, buông một tiếng "phỉ" đầy khinh bỉ.
Cô  với vẻ đầy hối tiếc:
"Hôm qua  đánh nhẹ quá! Nếu   chuyện  sớm hơn, nhất định   quét thêm vài chổi nữa  bà , để hả giận  cô!"
Khi một  tức giận than thở, điều quan trọng là  tỏ  đồng tình, hưởng ứng, thậm chí còn  bày tỏ thái độ bất bình hơn cả  đó!
Trần Hương  , xúc động đến mức mắt rưng rưng:
"Hôm qua thấy cô dạy dỗ bọn họ,  thật sự hả  lắm! Chỉ tiếc    gan như cô, nếu  thì cái chức tổ trưởng đó  là của  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/65.html.]
Vương Ngọc Thanh   sang bà thím  bên cạnh,  hỏi:
"Thím Hoàng, hôm qua  nhà họ Tào  mắng thím ? Chắc chắn  bảo thím ăn trộm trứng gà nhà họ chứ gì?"
Bà Hoàng  xong, tức giận đến mức uống một  cạn bát cháo,   xổm xuống bên cạnh, hậm hực :
"Nói đến chuyện   tức c.h.ế.t  !"
Thế là một câu chuyện mới  bắt đầu.
Không  thời gian  trôi qua bao lâu, chỉ  rằng suốt cả một tiếng đồng hồ, Vương Ngọc Thanh luôn chăm chú lắng , cùng tức giận, cùng chửi bới với họ. Ban đầu,   còn gọi cô là "vợ mới nhà họ Kỷ", nhưng chẳng bao lâu   đổi thành "Vương Ngọc Thanh",  cuối cùng   mật gọi là "Thanh Nhi".
Đặc biệt là Lôi Dũng Hạ, bà  tỏ  quý mến cô vô cùng, cứ một câu  gọi:
"Thanh Nhi, ăn cơm ? Muốn sang nhà  uống một bát canh cải bắp ?"
Vương Ngọc Thanh cũng  khách sáo, vì khách sáo quá thì  trở nên xa lạ. Hơn nữa, điều kiện gia đình của Lôi Dũng Hạ thuộc hàng khá giả trong đội, năm nào cũng là hộ dư tiền.
Không chỉ , trong lúc trò chuyện, cô còn khéo léo khai thác  nhiều tin tức quan trọng về "đội trưởng đội sản xuất cũ" và "phó đội trưởng đội sản xuất cũ" – những   từng gây  cái c.h.ế.t của  trai Kỷ Học Ninh. Dù , cô  gả  nhà họ Kỷ,   khó tránh khỏi  tiếp xúc với những  . Biết địch  , trăm trận trăm thắng!
Trước khi rời , cô nắm tay Lôi Dũng Hạ,  tươi :
"Thím Lôi, đợi  với Kỷ Ninh đăng ký kết hôn xong   tiệc cưới,  nhất định sẽ mời thím đến  đầu bếp chính!"
Lôi Dũng Hạ  rạng rỡ, vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
"Được! Được! Đến lúc đó cô cứ xem thử xem, tay nghề của   kém gì nhà hàng quốc doanh !"
Trước khi để cô rời , bà  còn nhét một nắm đầy hạt dưa  túi cô. Nhìn theo bóng lưng Vương Ngọc Thanh xa dần, bà   sang mấy  bên cạnh, gật gù khen ngợi:
"Người thành phố  khác, hiểu  nhiều,  khéo léo, miệng ngọt,  chuyện cũng  nữa!"
Vương Ngọc Thanh  hài lòng với kết quả của . Chỉ trong một tiếng đồng hồ, cô  thành công thâm nhập  nội bộ "tổ chức tình báo" ở cuối thôn và trở thành một thành viên chính thức. Bước tiếp theo, chính là mở rộng "tình báo" lên đầu thôn.
So với cuối thôn, "nhóm tình báo" ở đầu thôn còn đông gấp mấy , ít nhất cũng   mười bảy, mười tám . Trong  đó,  cả Viên Phương và Lưu Lệ.
Mọi  tụ tập túm năm tụm ba,   ăn cơm,   khâu giày,   đan len,   may quần áo... Miệng thì tám chuyện  ngừng, tay cũng  ngừng . Xung quanh còn  mấy  đàn ông cao to lặng lẽ  ngóng.
Lúc , tên của Vương Ngọc Thanh liên tục xuất hiện trong câu chuyện của họ. Trước , bọn họ tám chuyện nhà đông, nhà tây, nhưng bây giờ chủ đề chính  xoay quanh những chuyện dài ngắn của cô.
Viên Phương  dám nhiều lời, sợ chuyện truyền đến tai Vương Ngọc Thanh. Lưu Lệ vốn là  thông minh, cũng  chủ động  nhiều, chỉ phụ họa đôi câu cho .
Bỗng nhiên,   ngẩng đầu, hốt hoảng  nhỏ:
"Đến ! Đến ! Đừng  nữa!"
Không khí đang ồn ào, náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng như tờ. Mọi  lập tức cúi đầu, vờ như đang chăm chú ăn cơm, may vá,  việc, như thể  từng  chuyện gì xảy .