Khi Vương Ngọc Thanh rời khỏi nhà Trần Nga, cô  ngờ Trần Nga còn  bụng dúi cho hai củ khoai lang, bảo cô mang theo mà ăn dọc đường. Cô cầm lấy,  ăn   dọc theo con đường nhỏ  bờ ruộng,  ngờ  tình cờ gặp một đôi vợ chồng.
Người phụ nữ trong cặp vợ chồng đó đột nhiên bước đến gần, nở nụ  đầy vẻ  thiện:
"Cô là con dâu mới nhà họ Kỷ  ?  là xinh  thật đấy! Nhìn cô và Kỷ lão Tứ đúng là  xứng đôi."
Vừa khen ngợi xong, bà  liền khéo léo lái câu chuyện sang hướng khác:
"Chuyện của cô  lan truyền khắp nơi  đấy.    cô và Kỷ lão Tứ còn  đăng ký kết hôn  dọn về ở cùng ? Ôi trời, may mà cô   bố  chồng, chứ nếu  họ chắc chắn sẽ coi thường cô, chẳng xem cô  gì ."
Người phụ nữ tặc lưỡi, giọng điệu đầy vẻ thương cảm nhưng  ẩn chứa ý châm chọc:
"Cô đừng trách   nhiều,  cũng chỉ vì   cho cô thôi. Nói thật, cô cứ ở nhà họ Kỷ thế ,  chắc bà Kỷ  thật lòng  với cô . Bề ngoài tỏ  quan tâm, nhưng trong lòng ai     đang khinh thường cô ?"
Vương Ngọc Thanh  bà , trong lòng thoáng chốc lạnh . Cô  quen  vợ chồng họ,  mà  phụ nữ    năng như thể  quan tâm đến cô, nhưng thực chất là đang  ly gián cô với nhà họ Kỷ.
Không khách sáo, cô lạnh lùng đáp:
"Bà đừng  gây chia rẽ nữa. Bà nội Kỷ đối xử với   . Mà bà  cũng nhiều thật đấy, lo chuyện nhà  khác  gì. Còn nếu  coi thường  , thì đó cũng là chuyện của nhà ,  phiền bà bận tâm."
Người phụ nữ sượng mặt,  kịp phản ứng thì chồng bà   nhăn nhó kéo tay bà, giọng điệu đầy khó chịu:
"Thôi , thôi ! Lúc nào cũng lo chuyện bao đồng, bà  mệt ?"
Vương Ngọc Thanh  ông , bật  khẽ:
" đấy, lo chuyện của   gì? Về nhà mà lo chuyện nhà  !"
Mộng Vân Thường
Dứt lời, cô   bỏ ,    ngân nga hát một khúc nhạc dân gian vui vẻ,  thèm để ý đến ánh mắt tức tối phía .
Cô cứ thế lang thang khắp nơi đến khi trời xẩm tối mới  về nhà. Trong suốt hành trình, cô để ý những chỗ nào  nhiều ốc, nhiều cá để   tiện lợi khi cần.
Vừa về đến cổng, Vương Ngọc Thanh  thấy bà nội Kỷ   cửa, thỉnh thoảng  thở dài, vẻ mặt đầy tâm sự.
Cô bước tới, lo lắng hỏi:
"Bà nội, bà  thế? Có chuyện gì ?"
Bà nội Kỷ  thở dài một , nhưng    im lặng nữa, mà chậm rãi :
"Cuối tháng  con  định về nhà ? Hay là chuyển hộ khẩu về đại đội của chúng  luôn ? Như thế con  thể chính thức  , kiếm công điểm, mà cũng  thể sớm đăng ký kết hôn với Kỷ lão Tứ. Như   khác sẽ   cớ mà dị nghị nữa."
Bà ngừng  một chút   tiếp:
"Ta  hộ khẩu thành phố  khó  . Bây giờ  bao nhiêu   bám trụ  thành phố.  nếu con cứ giữ hộ khẩu ở đó, chẳng những  thể  công việc ở đây, mà ngay cả chuyện đăng ký kết hôn cũng sẽ gặp trở ngại."
Những lời của bà nội Kỷ khiến Vương Ngọc Thanh sực nhớ  một điều—vợ chồng Vương Kiến Đông vẫn đang dùng danh nghĩa của cô để nhận lương thực từ nhà nước!
Không hề do dự, cô lập tức gật đầu:
"Được ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/67.html.]
Dĩ nhiên, cô   vì  nhanh chóng kết hôn với Kỷ Học Ninh, mà là cô   để Lâm Tuyết Mai và Vương Kiến Đông tiếp tục lợi dụng cô thêm nữa!
Buổi tối  bữa cơm, cô  xách theo một túi cá khô,  đến thăm từng nhà trong thôn.
Kỷ Học Ninh về nhà  thấy cô , liền nhíu mày hỏi:
"Cô    ?"
Kỷ Mai Mai đang  chơi đá cuội  đất, ngẩng đầu lên đáp:
"Mẹ  thăm nhà . Mẹ bảo   nhiều nhà, chắc là sẽ về muộn đấy."
Đi thăm nhà?
Kỷ Học Ninh   thì sững , ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn.
Cô   thăm ai? Nhà Trần Nga ? Hay là còn  nhà nào khác?
Bất chợt,  buông đũa,  bật dậy, sắc mặt trầm xuống:
"Để ba  xem thử."
Trực giác của  mách bảo—Vương Ngọc Thanh chắc chắn   đánh  !
 thực , cô  đánh  mà đang ung dung hòa nhập với dân làng.
Cô  qua bảy tám nhà, mỗi nhà đều biếu năm sáu con cá khô. Đến , tiếng  cũng rộn rã vang lên.
Mỗi  rời khỏi một nhà, tay cô luôn cầm theo một ít đồ ăn. Đồ tuy   là cao lương mỹ vị, nhưng  thời buổi  cũng xem như  tệ.
Cuối cùng, cô   cửa nhà Trần Nga,  ăn khoai lang nướng,  cùng vài  phụ nữ tụ tập tán gẫu.
 lúc , Viên Phương  ngang qua. Bà   bước tới gần thì  thấy   đang bàn tán về .
Vương Ngọc Thanh  híp mắt, thong thả nhổ vỏ khoai lang, còn cố tình  to:
"Đến , đến ! Đừng  nữa kẻo   thấy!"
Viên Phương lập tức khựng .
Bà  khó chịu vô cùng, lòng thấp thỏm   những     gì về . Trước đây,   khắp thôn bàn tán chuyện  khác là bà ,  mà hôm nay, bà   trở thành nhân vật    buôn chuyện.
Khẽ hắng giọng, bà  định mở miệng chào hỏi, nhưng chẳng ai thèm đáp .
Tất cả   đều đồng loạt  lưng,  như  hề  thấy bà .
Cảnh tượng  khiến Viên Phương tức đến mức mắt cũng đỏ lên.
Chờ bà    khỏi, Vương Ngọc Thanh  vui vẻ trò chuyện tiếp với  , như thể chẳng  gì xảy .
Muốn   cô ư? Vậy thì cô cũng sẽ đáp lễ bằng cách tương tự!