Dưới bóng cây lớn, câu chuyện của bà Thái khiến    khỏi thở dài tiếc nuối.
Bà chậm rãi kể: "Kỷ lão Tứ nhà cô cũng thật đáng thương. Năm đó nó mới  năm tuổi, cha    đập c.h.ế.t ngay  mắt."
Ngưu Trân Trân cũng phụ họa: "Con nhớ  kể lúc đó Kỷ Học Ninh  ngay bên cạnh chứng kiến hết thảy,  mà vẫn   dọa đến ngốc. Chậc chậc, quả thực  dễ dàng."
Bà Thái gật đầu, giọng nghèn nghẹn: "Lúc   cũng sợ đến ngây , vội vàng chạy  gọi  tới giúp. Kết quả khi   ..."
Bà dừng  một chút, dường như hồi ức đau lòng khiến bà khó  tiếp. Một lát , bà mới  tiếp với vẻ thương xót: "Một đứa trẻ nhỏ xíu, chỉ cao đến ngang hông  lớn,  mà nó lao  đống gạch vụn, dùng hai tay  ngừng đào bới,  đào  . Mười ngón tay đều chảy m.á.u đầm đìa. Nhìn mà ai cũng xót xa."
Người trong đám đông đều im lặng,   thở dài: "Một đứa bé như  mà  tận mắt chứng kiến cha  c.h.ế.t thảm, nghĩ thôi  thấy đáng thương."
Vương Ngọc Thanh lặng lẽ siết chặt bàn tay. Cô   bà Kỷ kể về cái c.h.ế.t của cha  Kỷ Học Ninh, nhưng   chi tiết. Giờ  chuyện từ bà Thái, cô  khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.
Cô khẽ hỏi: "Sau đó thì ?"
Bà Thái tiếp tục: "Sau đó chúng  cùng  đào, cuối cùng cũng kéo  hai vợ chồng họ , nhưng họ  tắt thở từ lâu . Lúc đó, Kỷ lão Tứ cũng ngừng , chỉ quỳ sững  mặt đất, mười ngón tay run rẩy,  ai dám  gần."
Mọi  đều trầm mặc. Ai cũng  từ đó về , cuộc đời Kỷ Học Ninh    đổi.
Trần Nga chợt : " thấy Kỷ lão Tứ  tệ, nên lúc  mới đồng ý  mối cho  . Nếu   vì  cả mất sớm, chị dâu bỏ , ông bà nội  già, còn  hai và chị hai thì chia nhà  riêng, thì với bản lĩnh của  , chắc bây giờ vẫn còn trong quân đội,  sĩ quan ."
Những lời  đó, Vương Ngọc Thanh    nữa. Trong đầu cô vẫn vang lên những lời kể của bà Thái, hình ảnh một đứa trẻ nhỏ bé gục xuống giữa đống gạch vụn cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí cô.
Đang thất thần, cô  Trần Nga huých nhẹ khuỷu tay: "Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến  kìa."
Vương Ngọc Thanh ngẩng đầu  theo ánh mắt của Trần Nga, liền thấy Kỷ Học Ninh đang sải bước  tới. Ban đầu    nhanh, nhưng khi  thấy cô, bước chân rõ ràng chậm .
Trần Nga trêu chọc: "Kỷ lão Tứ,  đến đón vợ về nhà ? Nhìn vội vàng như , chẳng lẽ sợ chúng  bắt nạt cô ?"
Ngưu Trân Trân  phụ họa: "Với bản lĩnh của cô , dù chúng    đánh cũng  đánh  . Ha ha ha..."
Mọi  đều  vang.
Kỷ Học Ninh  ngẩn . Hắn vốn nghĩ Vương Ngọc Thanh  hòa hợp với  trong đội, nào ngờ bây giờ cô    vui vẻ với họ như thế?
Vương Ngọc Thanh  dậy, duỗi  một cái: " cũng buồn ngủ ,  về ngủ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/68.html.]
Hai  một  một  rời .
Kỷ Học Ninh vẫn  lên tiếng.
Vương Ngọc Thanh nghiêng đầu  , nhịn   hỏi: "Anh đến tìm  ?"
Kỷ Học Ninh gật đầu: "Ừm."
Cô  hỏi: "Vậy  lúc nãy trông  vội vàng thế? Bộ tưởng   đánh  với ai ?"
Cô chợt  khúc khích, bước lên một chút, chọc ghẹo: "Nói xem,  sợ     đánh,  sợ     đánh?"
Kỷ Học Ninh bỗng dưng đỏ mặt, bước nhanh hơn để che giấu: "Cả hai."
Vương Ngọc Thanh   rõ, liền nghi hoặc: "Hả? Anh  gì cơ?"
 lúc , cả hai  thấy phía   một nam một nữ đang giằng co. Giọng  lạnh lùng của  phụ nữ truyền tới: "Buông tay . Anh mà còn tiếp tục, hậu quả sẽ   ."
Vì  cách  xa, trời  tối, Vương Ngọc Thanh chỉ thấy  phụ nữ đang vác hai bó củi, nhưng   rõ khuôn mặt.
Mộng Vân Thường
Người phụ nữ  vẻ  tức giận, giọng càng lạnh hơn: "Đã   ở đây,  còn  buông tay?"
Hai  tiến đến gần hơn, lúc  Vương Ngọc Thanh mới  rõ.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần xanh, cách ăn mặc khá thời thượng so với thời đại . Về ngoại hình, trán cao, miệng nhỏ, xương mày cao và lưa thưa, đôi mắt  long lanh như chứa nước, khiến  khác  cảm giác   đắn,  đáng tin cậy.
Anh  tỏ vẻ ga lăng,  : " giúp cô một tay. Cô nhỏ nhắn thế , vác củi nặng như , lỡ mệt thì ?  cũng  về nhà, chúng  cùng đường."
Người phụ nữ mặt lạnh,  nể nang gì,  nhạt: "Nói bậy. Nhà  ở đằng , nhà  ở đằng , cùng đường chỗ nào?"
Vương Ngọc Thanh quan sát cô gái , dáng  cao ráo, khuôn mặt vuông nhỏ, lông mày nhạt, đôi mắt hẹp dài, toát  vẻ thanh lãnh.
Nếu dùng cách  hiện đại, thì đây là kiểu " về xương cốt".
Lúc , Kỷ Học Ninh lên tiếng: "Lưu Hỏa, chị Đường."
Người đàn ông  – Lưu Hỏa –  thấy thì lập tức buông tay,  gượng, xoa xoa mũi: "Học Ninh ,  chỉ  giúp chị Đường một tay thôi mà."
 Đường Uyển thì chẳng thèm để ý đến , mặt vẫn lạnh băng.