Trưởng ban trị an tiếp tục đặt câu hỏi cho Kỷ Tiểu Minh và Kỷ Mai Mai. Hai đứa trẻ ngây thơ,  hiểu chuyện, chỉ thành thật trả lời từng câu một.
Lúc , Đường Uyển Thanh khoanh tay, lạnh lùng lên tiếng:
"Trưởng ban,  thấy tố cáo của đồng chí Hà Như Hoa   vô căn cứ. Quan hệ nam nữ lung tung là chỉ những    gia đình nhưng vẫn lăng nhăng bên ngoài, hoặc những  sống chung trái phép.  đồng chí Vương Ngọc Thanh và đồng chí Kỷ Học Ninh đều là  độc , họ còn  kết hôn, thì    thể gọi là quan hệ nam nữ   đắn ? Huống hồ, hai  họ căn bản còn chẳng sống chung với ."
Trưởng ban trị an cau mày,  sang nghiêm giọng chất vấn Hà Như Hoa:
"Đồng chí Hà Như Hoa, tại  cô  vu khống đồng chí Vương Ngọc Thanh và đồng chí Kỷ Học Ninh như ? Cô   tội vu khống  thể hại c.h.ế.t một con  ?"
Mặc dù xét theo quy định hiện tại, việc một nam một nữ  kết hôn mà  thiết với   thể  coi là vấn đề tác phong, nhưng chỉ khi  bằng chứng rõ ràng mới  thể xử lý. Hơn nữa, cấp  cũng  quá khắt khe với những chuyện .
Hà Như Hoa  vạch trần  mặt bao , mặt đỏ bừng vì  hổ. Những tiếng  chế giễu vang lên xung quanh khiến cô  tức tối,  ấm ức  nhục nhã chạy thẳng về nhà.
Về đến nhà, cô  lập tức nhào  lòng   lóc kể lể:
"Mẹ! Cô  đánh con! Còn mắng con thậm tệ nữa! Mẹ  thể để yên !"
Hà Quang Lượng, cha cô ,   ghế trầm giọng hỏi:
"Nó đánh con bên nào?"
"Bên trái!"
Ngay lập tức, ông  vung tay tát mạnh  má  của Hà Như Hoa, giận dữ quát:
"Đáng đời! Con   con   chuyện ngu xuẩn cỡ nào ? Ai cho con lá gan chạy đến xã tố cáo   mà chẳng  lấy một bằng chứng nào? Con     là hại cả nhà  ? Bố còn mặt mũi nào  ai nữa!"
Bên cạnh, Hoa Quế –  Hà Như Hoa – cũng trợn mắt  con gái, giơ tay gõ mạnh  trán cô :
"Bố con  đúng đấy! Ngu hết chỗ ! Không suy nghĩ  khi  gì ?"
Hà Như Hoa càng  to hơn, tức giận gào lên:
"Ba  quên mất cô   nhục mạ con thế nào ? Mẹ! Cô  còn dám xúc phạm cả  nữa! Hai  hèn nhát thì cứ chịu đựng , nhưng con thì !"
Hà Quang Lượng giận đến mức     trong nhà,  ngừng lẩm bẩm:
"Tố cáo thì cũng   bằng chứng, nếu  thì chính là vu khống! Tao còn là chủ nhiệm đại đội, bây giờ lãnh đạo xã  tao bằng ánh mắt gì đây?"
Hà Như Hoa ôm mặt, tức giận hét lên:
"Ông chỉ  lo cho sĩ diện của  thôi!"
Mộng Vân Thường
Nói xong, cô  đùng đùng bỏ chạy  ngoài.
Lúc , Hoa Quế bất chợt hạ giọng,  sang chồng :
"Ông mau  chọc thủng lốp xe máy kéo ."
Hà Quang Lượng nhíu mày, khó hiểu hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/77.html.]
"Bà  cái gì?"
Hoa Quế  chút chột , giọng lắp bắp:
"Lúc nãy, Lôi Dũng Hạ đến đội mượn máy kéo,  cũng  mặt ở đó…  liền nhanh miệng  với chủ nhiệm đội là lốp xe hỏng …"
Nghe đến đây, Hà Quang Lượng suýt nữa giơ tay tát vợ một cái. Ông  trừng mắt quát nhỏ:
"Bà ngu giống con gái bà ! Bà   ai là  lái máy kéo ? Là con trai của Lôi Dũng Hạ đó! Bà  nghĩ nó sẽ phát hiện  ?"
Dù bực bội nhưng cuối cùng, ông  vẫn khoác áo, cầm đèn pin   ngoài.
—*
Trong khi đó, Vương Ngọc Thanh cùng bà nội Kỷ   Vương Thạch dùng xe kéo chở đến trạm y tế xã.
Trên đường , Vương Thạch  sang  tươi,  một câu đầy nhiệt tình:
"Cô họ Vương hả? Vậy thì chúng  là  một nhà ! Cô cứ yên tâm, tay lái của  siêu lắm!"
Không chỉ , đến nơi,   còn chủ động cõng bà Kỷ  trạm y tế,    lớn tiếng gọi bác sĩ.
Trạm y tế xã chỉ  năm phòng nhỏ cấp bốn, bên trong chỉ  một nữ bác sĩ  năm mươi tuổi đang trực. Bà  cẩn thận kiểm tra cho bà Kỷ  phát hiện bà cụ  tè dầm, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng.
Bác sĩ hỏi Vương Ngọc Thanh về tình hình cụ thể,  đó nghiêm túc :
"Người già tuổi cao sức yếu,  ăn  loại rau dại  độc, tình trạng   thể xem thường. Chúng  ở đây điều kiện thiếu thốn, chỉ  thể chữa những bệnh thông thường,  nhất là cô nên đưa bà cụ lên bệnh viện huyện để kiểm tra xem gan thận   tổn thương ."
Nghe , Vương Ngọc Thanh lo lắng  mặt.
Vương Thạch  chần chừ, lập tức vỗ n.g.ự.c :
"Vậy  ngay thôi!  sẽ đưa hai  đến bệnh viện huyện!"
Nói là ,    vội vàng cõng bà Kỷ  ngoài,    để ý đến việc bà cụ  tè dầm,  bẩn cả quần áo của .
—*
Khi đến bệnh viện huyện, một y tá nhanh chóng dẫn Vương Ngọc Thanh  tìm viện trưởng.
Vương Ngọc Thanh  ngờ rằng, viện trưởng  là một ông lão  bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, gương mặt khắc khổ, đang   ghế sửa bóng đèn.
Vừa  thấy bà Kỷ, ông   chần chừ lấy một phút nào, lập tức yêu cầu sắp xếp giường bệnh và cho bà cụ  phòng cấp cứu ngay lập tức.
Lúc , Vương Ngọc Thanh  sang cảm ơn Vương Thạch.
Vương Thạch  lớn, vẫy tay :
"Khách sáo gì chứ! Cô  đúng, chúng   phục vụ nhân dân mà!"
Sau đó,   gãi đầu,  chút ngượng ngùng hỏi nhỏ:
"Đồng chí Vương Ngọc Thanh… Người phụ nữ lúc nãy giúp cô ở nhà , cô  tên gì ?  thấy cô  khá nghĩa hiệp."