Vương Ngọc Thanh nghĩ   nên hỏi Trần Nga, cho nên : "Cô  tên là Trần Nga."
Vương Thạch lẩm nhẩm cái tên "Trần Nga",  đó     ,   suýt nữa quên mất  lãnh đạo vẫn còn ở đội sản xuất. 
Vương Ngọc Thanh    yên  phòng cấp cứu, đôi bàn tay siết chặt vì lo lắng. Cô khẽ thở dài, trong lòng dằn vặt: Nếu bà nội Kỷ  mệnh hệ gì, cô sẽ  bao giờ tha thứ cho bản .
Khoảng một tiếng , cánh cửa phòng cấp cứu mở . Viện trưởng bước , tháo chiếc kính lão xuống,  cô với vẻ nghiêm túc:
"Đồng chí, cô   . Việc cho bệnh nhân nôn   khi di chuyển  giúp giữ  tính mạng. Nếu , với quãng đường xa như , e rằng  nhà cô   qua khỏi."
Ông ngừng  một chút,  nghiêm mặt  tiếp:
" hiện tại, tình trạng của cụ bà  hề đơn giản. Tuổi cao, sức khỏe kém,   tổn thương thận cấp tính. Cần  nhập viện điều trị ngay."
Vương Ngọc Thanh tái mặt, lo lắng hỏi:
"Viện trưởng,  nghiêm trọng lắm  ạ?"
Viện trưởng dịu giọng trấn an:
"Cô đừng lo, bệnh viện huyện đủ khả năng điều trị. Chỉ cần theo dõi cẩn thận, sẽ  thôi."
Mộng Vân Thường
Vương Ngọc Thanh vội vàng cảm ơn, ánh mắt đầy  ơn và cầu mong bác sĩ sẽ tận tâm cứu chữa.
Một y tá bên cạnh mỉm  :
"Đồng chí yên tâm, viện trưởng của chúng   chỉ y thuật cao mà còn   tâm với bệnh nhân."
Lời   giúp cô nhẹ nhõm đôi chút. Cô nhanh chóng theo y tá   thủ tục nhập viện.  khi  tờ giấy viện phí với danh sách dài dằng dặc – tiền thuốc, tiền tiêm, tiền giường bệnh… tổng cộng lên đến mười đồng – lòng cô chùng xuống.
Cô lục túi, móc  tám đồng rưỡi, đưa cho y tá:
" chỉ  từng ."
Y tá  hề khó chịu mà nhẹ nhàng đáp:
"Không ,  thể ghi nợ . Khi nào gom đủ tiền thì nộp . Cụ thể  viện bao lâu, viện trưởng sẽ xem xét  báo ."
Nói , y tá còn tận tình chỉ cho cô nhà vệ sinh, chỗ lấy nước nóng và khu nhà ăn, thậm chí còn mang cho cô một chiếc giường gấp.
Nhìn sự tận tâm , Vương Ngọc Thanh  khỏi cảm thán.  là bác sĩ và y tá thời  đều thực sự vì nhân dân mà phục vụ.
Ở đội sản xuất, Kỷ Học Ninh  về đến nhà  thấy mấy cán bộ và dân quân  đầy sân. Anh thoáng cau mày, bước nhanh đến chỗ Kỷ Tiểu Minh và Kỷ Mai Mai.
Trưởng ban trị an  lập tức thẩm vấn  mà chỉ gật đầu bảo  chuẩn  đồ đạc. Bà nội đang cấp cứu,  mắt việc quan trọng nhất là đến bệnh viện huyện.
Vương Thạch,  dân quân thô kệch,  cạnh xe tải, giọng khàn khàn :
"Bà cụ  nhập viện ,  mau thu dọn đồ đạc ,  đưa  đến đó."
Kỷ Học Ninh gật đầu, vội  bếp lấy vài củ khoai lang nhét  túi quần,  thu xếp thêm ít đồ đạc. Trước khi lên xe,  do dự một chút,  hỏi:
"Trưởng ban,   thể mang theo sáu cái ghế  ?  định mang lên huyện bán."
Trưởng ban trị an suy nghĩ một lát  gật đầu:
"Được, nhưng lên đến nơi  lo cho bà cụ ."
Trên xe, bầu  khí  chút lạ lùng. Một  thì trầm mặc,    thích bắt chuyện.
Vương Thạch  sang, mở lời :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/78.html.]
"Biết lái xe ?"
Kỷ Học Ninh đáp ngắn gọn:
"Biết."
Vương Thạch  hỏi:
"Có từng cầm s.ú.n.g ?"
"Rồi."
Lần , Vương Thạch tò mò hơn,  hẳn sang  :
"Từng  dân quân ?"
"Chưa."
Vương Thạch  cợt,  chút đắc ý:
" thì  . Dân quân vũ trang hẳn hoi,  chọn từ dân quân cơ sở, s.ú.n.g  là cấp  phát."
"Ừm."
Thấy Kỷ Học Ninh ít , Vương Thạch  bồi thêm:
"Nghe  bên đại đội các  đang chuẩn  lập  dân quân. Trước đây chức đội trưởng đáng lẽ là của , nhưng cái ông bộ trưởng vũ trang già khọm    ‘dũng hữu thừa mà mưu vô thiếu’, đại ý là  sức mà   đầu óc. Rồi còn bảo  giống chó hoang  kiểm soát , cuối cùng gạt  ."
Nghe đến đây, ánh mắt Kỷ Học Ninh  lóe lên.
Vương Thạch đập mạnh tay  vô lăng, tức tối  tiếp:
"Thế mà  thấy  cao to vạm vỡ, cũng  nét giống  đấy. Làm đại đội trưởng chắc hợp lắm."
Kỷ Học Ninh  nhạt:
"Cảm ơn."
Vương Thạch  ha hả:
"Khách sáo cái gì!"
Nói đoạn, ánh mắt   đột nhiên sáng lên, ngập tràn tò mò:
"Này, đồng chí, cô Trần Nga  là  địa phương của các  ?"
Kỷ Học Ninh khẽ nhíu mày, trong lòng thắc mắc: Sao    quan tâm đến thím Trần?
", cô  là  địa phương."
....
Kỷ Học Ninh đến bệnh viện huyện  hai giờ, khi  bà nội Kỷ  ngủ, còn Vương Ngọc Thanh vẫn đang canh chừng bên cạnh.
Hắn  bà nội,    Vương Ngọc Thanh, trong lòng  lo lắng  áy náy. Sau khi  bà nội  quá nghiêm trọng,  thể chữa khỏi,  mới thở phào nhẹ nhõm,  chân thành :
"Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm."
Vương Ngọc Thanh  mệt mỏi, phất tay: "Cảm ơn gì chứ? Bà nội Kỷ  như  cũng là vì , vì  tiết kiệm lương thực nên mới  đào rau dại ăn."
Kỷ Học Ninh  , vẻ mặt càng thêm day dứt, vội vàng : "Không   của em, là tại ... tại  vô dụng."