Lâm Tuyết Mai lập tức trừng mắt  Vương Ngọc Yến, giọng điệu gay gắt:
"Vậy còn mười chín tệ , mày lấy ở  ?"
Mặt Vương Ngọc Yến lập tức tái mét, hai chân run rẩy. Cô  ấp úng mãi vẫn  thể giải thích   tiền  từ  mà .  trong lúc luống cuống, cô   hung hăng trừng mắt lườm Vương Ngọc Thanh, như thể  ăn tươi nuốt sống chị .
Lâm Tuyết Mai    dễ lừa. Bà  cau mày, ánh mắt nghi hoặc, suy nghĩ một chút  :
"Tiền lương của mày    tăng  ? Tao   mà,  hai ba năm,  thể nào  tăng !"
Vương Ngọc Yến cắn môi, cố chấp lắc đầu:
"Không ...   tăng  ..."
Lâm Tuyết Mai tính tình nóng nảy,  chịu ?
Bà  giơ tay lên,  véo  đánh, chửi mắng liên tục:
Mộng Vân Thường
"Cái đồ c.h.ế.t tiệt! Ở nhà ăn ở miễn phí, cơm bưng nước rót, quần áo cũng  sẵn! Bình thường thì lười nhác, đến quét nhà còn  ! Giờ  dám giấu tiền riêng  lưng tao?"
Vương Ngọc Yến  đánh đau đến mức ôm đầu gào :
"A... đau quá! Mẹ, con  dám nữa...  dám nữa... hu hu..."
 Lâm Tuyết Mai vẫn  chịu dừng tay. Bà  nắm lấy tai cô , lôi thẳng  nhà chính. Trước mặt cả nhà, bà  ép cô   khai hết  chuyện.
Cuối cùng,  khi  tra hỏi tới tấp, Vương Ngọc Yến mới run rẩy thừa nhận.
Thì  năm ngoái, tiền lương của cô   tăng lên 19,84 tệ.
 mỗi tháng cô  vẫn chỉ nộp cho  đúng  cũ,  tiền tăng thêm thì lén giữ , lâu dần tích cóp  hơn hai mươi tệ.
Cô  nức nở giải thích:
"Con... con  dùng tiền  xem phim,  khi cũng mua quà đến nhà đồng nghiệp...  con định để dành  còn  để mua một chiếc váy hoa bằng 'sợi tổng hợp'..."
Ở thời đại , vải "sợi tổng hợp" là một loại hàng cao cấp,  bán trong cửa hàng bách hóa quốc doanh.
Một khi khoác lên  chiếc váy hoa may từ chất liệu , đảm bảo  đường sẽ khiến bao  ngưỡng mộ, trầm trồ.
Ai sở hữu một chiếc váy như thế, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý, biểu tượng của sự sành điệu và thời trang.
Vương Ngọc Yến thích , thích nổi bật giữa đám đông, nên đương nhiên   một chiếc váy hoa chất lượng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/8.html.]
Cô  tiết kiệm tiền suốt bao lâu mới  đủ hơn hai mươi tệ,  mà bây giờ...
Tất cả đều đổ sông đổ biển!
Nghĩ đến đây, cô   uất ức  căm phẫn, liếc Vương Ngọc Thanh bằng ánh mắt đầy hận thù.
Cô  nghẹn ngào :
"Ngốc Nhị  dối! Hôm qua    bảo chị  cắt tóc? Chị cũng chẳng bỏ tiền ! Trong hộp vốn chỉ  hai mươi tệ!"
Vương Ngọc Thanh nhếch môi  nhạt, chậm rãi lên tiếng:
"Đến nước   mà em vẫn  chịu nhận sai ? Không chỉ chuyện cắt tóc, mà ngay cả tiền mua thức ăn, em cũng thường xuyên đến tìm chị lấy, đúng ?"
Vừa dứt lời, Lâm Tuyết Mai  sôi máu.
Bà  lập tức vớ lấy cây chổi, đập mạnh  lưng Vương Ngọc Yến.
Bà  ghét nhất là chuyện giấu tiền riêng!
Năm đó, ngay cả Vương Kiến Đông – chồng bà  – vụng trộm giấu mấy đồng lẻ, bà  còn chửi cho một trận té tát:
"Hôm nay ông dám giấu tiền riêng, ngày mai ông dám giấu đàn bà!"
Trong cái nhà , bà  chính là nữ chủ nhân!
Bất cứ ai sống trong đây cũng  phục tùng bà !
Tuyệt đối  cho phép ai  tư tâm, càng  ai  phép qua mặt bà !
Lâm Tuyết Mai giận đến tím mặt, chỉ tay  Vương Ngọc Yến mà mắng xối xả:
"Nuôi chuột cắn túi vải! Nuôi mày lớn như  mà  giấu tiền riêng, còn xúi giục chị mày  cắt tóc! Tao nuôi mày để  gì hả?"
Sau một trận đánh đòn  thương tiếc, Vương Ngọc Yến  phạt rửa chén, giặt quần áo, còn  tịch thu  bộ  tiền giấu riêng. Lâm Tuyết Mai nghiến răng nghiến lợi tuyên bố:
"Từ giờ trở , tiền lương mỗi tháng của mày  nộp đủ một đồng cũng  thiếu! Đừng hòng xin một đồng tiền tiêu vặt!"
Vương Ngọc Yến uất ức tột cùng, căm hận trừng mắt  Vương Ngọc Thanh, hạ giọng cảnh cáo:
"Ngốc nhị, cứ chờ đó ! Nếu  gan thì   đừng mong  sống yên !"
Vương Ngọc Thanh nhún vai, giả bộ sợ hãi, nhưng trong lòng  chẳng hề bận tâm. Dù  cô cũng   ý định đợi c.h.ế.t trong cái nhà . Thậm chí cô còn cảm thấy Lâm Tuyết Mai hôm nay  nương tay  nhiều. Nếu đổi  là cô, e rằng  ăn mấy cái bạt tai, thậm chí  phạt quỳ suốt đêm .