Vương Ngọc Thanh  đôi lông mày  tuấn tú  đậm nét của , ánh mắt sâu xa:
"Dù  thì,  phụ nữ   để mắt tới chắc chắn   dạng tầm thường ."
Kỷ Học Ninh  mất tự nhiên:
"Không đăng ký kết hôn với em,  còn chẳng  nghĩ đến chuyện kết hôn."
Vương Ngọc Thanh ngẫm  cũng thấy đúng. Nếu   ông bà Kỷ ép  kết hôn với cô – , với nguyên chủ – thì với tính cách của ,  khi bây giờ vẫn  nghĩ đến chuyện .
Cô cảm thấy  mệt, đưa tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày.
Thấy , Kỷ Học Ninh  dậy:
"Em nghỉ ngơi ,   ngoài một lát."
Vương Ngọc Thanh gật đầu,     ngoài.
Cô ăn hết hai củ khoai lang, dù  no hẳn nhưng vị ngọt và giòn của nó khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Lúc  xuống giường, cô mới nhận  đây là chăn của Kỷ Học Ninh. Nghĩ đến điều đó, cả  cô  chút  thoải mái.   mùi hương thoang thoảng khiến cô bất giác hít một  sâu.
Mùi thơm mộc mạc, dễ chịu,  chút thanh tao của gỗ đàn hương, hòa quyện với mùi cơ thể của . Mùi hương  khiến    cảm giác an  lạ kỳ.
Cô thậm chí còn biến thái đến mức kéo chăn lên ngửi mười mấy , cuối cùng, trong mùi hương quen thuộc đó mà ngủ  .
Ngoài phòng, Kỷ Học Ninh  nghiêm chỉnh  chiếc ghế dài, ban đầu như đang nhắm mắt dưỡng thần,  đó thật sự  chống đỡ nổi nữa, tựa lưng  ghế, ngủ  .
—
Sáng hôm .
Kỷ Học Ninh dậy sớm, vác theo mấy chiếc ghế mang  chợ bán. Sáu chiếc ghế bán  mười đồng, ngoài dự đoán của .
Hắn dùng sáu xu mua hai bát canh trứng, hai bát thạch – những thứ   cần tem phiếu.
Khi    bệnh viện, Vương Ngọc Thanh  thức dậy, đang giúp bà nội Kỷ lau ,  quần áo.
Vừa thấy  cầm theo bữa sáng nóng hổi, cô  khỏi ngạc nhiên:
"Đây là tiền  bán ghế kiếm  ?"
Kỷ Học Ninh gật đầu:
"Ừm, bán  mười đồng, nhiều hơn  tưởng."
Hắn đưa tiền còn dư  cho cô:
"Tiền  em giữ , trưa nếu   kịp đến, em cứ cầm mua đồ ăn, đừng tiết kiệm."
Vương Ngọc Thanh hỏi:
"Anh  ăn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/80.html.]
Kỷ Học Ninh  chút do dự:
"Ăn ."
Trước khi ,  còn  chuyện với bà nội Kỷ một lát.
Bà nội  bát canh trứng và thạch  mặt, nước mắt lưng tròng:
"Bà  nên mù quáng  đào rau dại để ăn,  liên lụy đến các con... Bà thật vô dụng..."
Vương Ngọc Thanh bất đắc dĩ :
"Bà nội,   bà đừng tin lời Sử Phượng nữa."
Bà nội Kỷ gật đầu lia lịa:
"Được, , bà  con,  con!"
Hai bà cháu  ăn sáng xong thì viện trưởng dẫn một bác sĩ và một y tá  .
Viện trưởng mỉm   thiện:
"Đồng chí, đây là bác sĩ Dương, trong những ngày tới sẽ là bác sĩ điều trị chính cho bà lão. Nếu  vấn đề gì, cô cứ tìm cô ."
Vương Ngọc Thanh lặng lẽ quan sát bác sĩ Dương. Đó là một phụ nữ trung niên  bốn mươi tuổi, khuôn mặt  nét giống viện trưởng nhưng  mang một vẻ nghiêm nghị, xa cách hơn.
Mộng Vân Thường
Cô mỉm  gật đầu: "Bác sĩ Dương,    phiền cô ."
Bác sĩ Dương chỉ đáp  qua loa, ánh mắt  chút mất tập trung, sắc mặt còn  căng thẳng. Bà gật đầu nhanh chóng  vội vàng rời .
Nhìn theo bóng dáng vội vã đó, Vương Ngọc Thanh cảm thấy kỳ lạ. Cô bước  phòng bệnh thì thấy bà nội Kỷ đang tựa lưng  giường, tay trái truyền nước muối, nhưng bàn tay   khẽ run rẩy.
Cô giật , vội bước tới hỏi han: "Bà nội, bà  thế? Có chỗ nào  khỏe ? Để con  gọi bác sĩ!"
Bà Kỷ lắc đầu yếu ớt, giọng khàn khàn: "Bà  ..."
 đôi mắt bà ngấn lệ, ánh  đầy đau xót. Bà nắm lấy tay Vương Ngọc Thanh, bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt, nước mắt lặng lẽ rơi: "Ngọc Thanh, là bà hại con... Bà   với con, để con  chịu khổ như ."
Nghe , Vương Ngọc Thanh vội an ủi: "Bà đừng tự trách , con  khổ . Bà   cũng chỉ vì  tiết kiệm lương thực cho con thôi."
Bà Kỷ định  gì đó, nhưng cuối cùng  nuốt xuống, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, gượng : "Con bé ngoan, bà nhất định sẽ bảo lão Tứ đối xử  với con,  để con chịu thiệt thòi."
Vương Ngọc Thanh  bà mà lòng chua xót. Nếu bà Kỷ ,  đang nắm tay bà lúc    là cháu dâu mà bà thật lòng yêu thương, bà sẽ  ?
Cô khẽ thở dài, trong lòng bỗng lóe lên một suy nghĩ: Nếu như cô  thể đến thế giới ,  nguyên chủ của  xác    ? Cô   chết,  vẫn còn tồn tại ở một nơi nào đó?
Sau khi bà Kỷ ngủ, Vương Ngọc Thanh rời phòng để tìm nhà vệ sinh. Đi một vòng quanh bệnh viện, cô mới tìm thấy nhưng  ngại hỏi thăm.
Bệnh viện Nhân dân huyện Tuỳ An chỉ  hai tầng, tuy đơn sơ nhưng so với trạm y tế xã thì  hơn nhiều. Nhân viên y tế  nhiều, một phần vì bệnh nhân ít. Ở thời đại ,  dân thường tự chữa bệnh tại nhà, chỉ khi nào quá nặng mới  bệnh viện huyện.
Đi ngang qua hành lang, cô tình cờ  thấy hai y tá đang trò chuyện. Một  lớn tuổi, trông  bốn mươi đến năm mươi,  với y tá trẻ hơn:
"Bác sĩ Dương  điều về  chủ nhiệm cũng là chuyện bình thường. Cô  là con gái viện trưởng,  đây từng  bác sĩ sản khoa ở bệnh viện . Mấy năm   điều  nơi khác, giờ  trở về  bác sĩ nội khoa."