Hoa Quế  thấy giọng chồng quá lớn, liền nhíu mày, vội nhắc:
"Ông nhỏ giọng thôi! Muốn cho cả làng  chuyện ?"
Nói xong, bà  hừ một tiếng, giọng đầy khinh miệt:
"Tìm ai chứ? Bây giờ nó   thông báo phê bình , một hai năm nữa ai dám lấy nó đây..."
Hà Quang Lượng bực , chỉ buông một câu:
"Đó là chuyện của bà!"
Lời thông báo  loa phát thanh  dứt, cả thôn xôn xao bàn tán. Đặc biệt là Trần Nga, bà  vui vẻ vỗ đùi đánh đét,  hả hê:
"Đáng đời! Cái thứ con gái đê tiện! Ai bảo mày cướp mất việc bán hàng của con gái tao! Nếu   vì mày, con tao cũng  tức giận mà lấy thằng què bên đội !"
Nhắc đến con gái, Trần Nga  chạnh lòng. Bà thở dài, mắt cay xè:
"Không  nó sống   nữa..."
Bà càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt chảy . Con gái bà từng trách  vô dụng,  xin  cho nó công việc bán hàng,  giận dỗi bỏ  lấy một  tàn tật. Còn con trai, từ khi lấy vợ thì  lời vợ răm rắp, chẳng đoái hoài gì đến bà nữa.
Đang mải suy nghĩ thì tiếng cãi vã  lưng khiến Trần Nga bực bội. Bà  đầu , thấy con dâu đang túm tai con trai , kéo mạnh.
Không chịu nổi, Trần Nga lao tới, lớn tiếng:
"Mày  cái gì thế? Sao  kéo tai chồng mày? Còn  thể thống gì nữa ?"
Phùng Xuân Hạ  những  buông tay mà còn kéo mạnh hơn, ánh mắt đầy thách thức:
"Sao     kéo tai chồng ? Mẹ cứ hỏi   xem,    vui lòng để  kéo ?"
Trần Nga trừng mắt  con trai:
"Trần Trung, mày xem vợ mày kìa!"
Trần Trung nhăn mặt khó chịu, nhưng vẫn nhịn, hạ giọng :
"Mẹ, bọn con đùa  thôi,  đừng  ầm lên."
Trần Nga tức điên, chỉ tay  mặt con trai mắng:
"Thằng bất hiếu! Có thằng đàn ông nào như mày ?"
Phùng Xuân Hạ chẳng thèm để ý đến  chồng, cứ thế kéo tai chồng lôi  nhà, miệng lầm bầm:
" là vớ  bà  chồng lắm chuyện..."
Trần Nga giận quá,  ngoài chỉ  cửa sổ mắng nhiếc:
"Đồ vô tích sự! Vợ giẫm lên đầu mà   đường cự nự một câu! Còn cô nữa, bố  cô dạy cô kiểu gì mà  giật tai chồng,  còn  với  như thế hả?"
 trong nhà, hai vợ chồng chẳng buồn đáp lời.
Trần Nga tức đến phát ,  bệt xuống đất, gào lên:
"Trời ơi là trời! Sống thế  thì sống   đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/92.html.]
Bà  mãi cho đến khi thấy Vương Ngọc Thanh và Kỷ Học Ninh  ngang qua cửa, mới vội lau nước mắt, nặn  một nụ :
"Về  ? Bà nội thế nào ?"
Vương Ngọc Thanh từ xa  thấy cảnh tượng , nhưng dù  cũng là chuyện nhà  , cô giả vờ như    thấy, mỉm  đáp:
"Thím Trần, bà nội cháu vẫn khỏe. Bác sĩ bảo bà  điều trị  ."
Trần Nga thở phào,  gượng:
"Vậy thì ,  thì ... Không thể để bà cụ  ăn rau dại nữa, nghĩ mà sợ c.h.ế.t khiếp."
Vương Ngọc Thanh gật đầu, định  tiếp thì Trần Nga liếc thấy túi đồ  tay cô, tò mò hỏi:
"Sao cháu mua nhiều giấy báo thế? Còn mua cả đống gia vị  dùng đến? Định  gì ?"
Vốn dĩ, Vương Ngọc Thanh  mượn bà ít dầu, nhưng thấy tình cảnh  thì  tiện mở lời nữa. Cô chỉ  đáp:
"Cháu định  món ốc xào."
Trần Nga nhăn mặt:
"Ốc  ? Ai, thứ đó chẳng  gì ngon,  còn tốn dầu."
Mộng Vân Thường
Vương Ngọc Thanh  tươi:
"Thím , để cháu  xong  mang qua cho thím nếm thử nhé! Bọn cháu về  đây. À, còn bánh bao của thím, thật sự cháu  cảm ơn!"
Trần Nga  theo bóng hai  rời , thở dài:
"Nhìn con bé  thế  kìa, giá mà con dâu   một nửa như nó thì  ngủ cũng ."
    cửa sổ nhà , bà  tức đến phát nghẹn.
Về đến nhà
Vương Ngọc Thanh thấy Kỷ Mai Mai đang tự giặt quần áo, Kỷ Tiểu Minh thì bận rộn cho lợn ăn. Hai đứa trẻ thấy họ về liền reo lên gọi , gọi ba.
Hai đứa vẫn  ăn trưa, Kỷ Học Ninh liền xắn tay áo  bếp nấu cơm.
Vương Ngọc Thanh cũng  vội  ốc mà vác một cái ghế đẩu  vai, nhét một đôi đũa  túi,  bước thẳng  ngoài. Lúc , cả thôn đang nghỉ trưa,     cửa ăn cơm,   tụ tập tán gẫu.
Cô cứ thế  ngang qua từng nhà, khiến ai nấy đều tò mò. Bà Thái là  đầu tiên lên tiếng hỏi:
"Tiểu Vương, cô định   thế?"
Vương Ngọc Thanh  giấu giếm,  thẳng:
"Cháu đến nhà học Lưu đòi lương thực. Lưu Hỏa còn nợ nhà cháu ba mươi sáu cân lương thực. Nếu   trả, cháu sẽ  lì  cửa nhà !"
Cả thôn xôn xao. Lưu Hỏa nợ lương thực nhà họ Kỷ từ bao giờ?    chuyện để hóng thì ai cũng hào hứng. Người gọi , kéo   theo.
Đặc biệt, con dâu bà Thái - Ngưu Trân Trân, thậm chí còn cầm bát đũa  theo luôn.
Khi Vương Ngọc Thanh  ngang qua nhà Lôi Dũng Hạ, bà  đang ăn trưa  cửa. Nhìn thấy cô, bà liền tiện tay lấy một chiếc bánh trong rổ, đưa cho cô:
"Thanh Nhi, về  ? Ăn cơm ? Cầm lấy cái bánh  ăn tạm ."