Dưới ánh nắng gay gắt, bà Lưu cầm cái nồi rỗng, gõ mạnh  đó, giọng chát chúa:
"Mặt mày còn dày hơn cả tường đất! Người  khách sáo bảo ăn mà cũng ăn thật, còn ăn sạch cả một bữa cơm của nhà ! Mày là quỷ đói đầu thai ? Hay nhà họ Kỷ nuôi  nổi mày nên để mày sang đây cướp cơm?"
Vương Ngọc Thanh vẫn giữ nụ , nhưng ánh mắt sắc bén hơn:
"Đồng chí Lưu Hỏa, nếu     ăn thì đừng giả bộ khách sáo. Danh tiếng  trong đội  đến mức  còn tưởng  thật lòng mời  cơ đấy!"
Lưu Hỏa  dậy, cố giữ vẻ hiền lành:
" bảo cô ăn, nhưng  bảo cô ăn hết phần của bố  ? Người    chẳng  cho thối mũi ?"
Quả nhiên   bật .
Vương Ngọc Thanh  bận tâm, chỉ nhún vai thở dài:
" ăn lương thực của chính  mà cũng  chửi là mặt dày? Nếu , so với , mặt bà còn dày hơn cả tường thành đấy!"
Sắc mặt Lưu Hỏa sầm xuống.
Bố     ghế, lưng thẳng cứng, mắt trợn trừng như thể sẵn sàng xông lên.
Bà Lưu hất cằm, giọng the thé:
"Mày  cái gì? Mày dám chửi con trai tao mặt dày? Cả đội ai mà   nó ưu tú, nhân phẩm ? Thế mà giờ   một con nhỏ trơ trẽn như mày đến nhà vu oan, cướp cơm?"
Vương Ngọc Thanh giơ đũa, chỉ thẳng  bà Lưu,  còn khách khí nữa:
"Bà  cho rõ đây! Con trai bà lúc còn trong quân đội bám theo Kỷ Học Ninh nhà , nài nỉ vay phiếu lương thực, hứa hẹn tháng  trả. Thế mà giờ, một cân cũng  chịu nhả!"
Bầu  khí bỗng chốc đông cứng .
Mộng Vân Thường
Bà Lưu tròn mắt, cứng họng vài giây  lập tức gào lên:
"Mày  láo! Con trai tao   thể  vay phiếu lương thực của Kỷ lão tứ nhà mày? Tao thấy mày nghèo đói quá hóa điên ! Định bịa chuyện để moi lương thực nhà tao chứ gì?"
Vương Ngọc Thanh nhảy lên ghế đẩu, giọng áp đảo:
"Bà tưởng con trai bà   lắm ? Ở trong quân đội thì lười biếng lừa gạt, ăn   , đầu óc chỉ  nghĩ đến chuyện bậy bạ! Nếu  tin, bà hỏi  xem,   bám riết Kỷ Học Ninh thế nào để mượn phiếu lương thực?"
Rồi cô bắt chước giọng điệu của Lưu Hỏa, nhại  từng câu từng chữ, còn cố tình thêm thắt biểu cảm:
"Sao  là vay? Hai chúng  là  em lớn lên cùng , chẳng   tự nguyện cho ? Thân là đàn ông đường đường chính chính  giống đàn bà hẹp hòi như thế ?  coi  là  em  nên mới ăn phiếu lương thực của ,  còn chẳng để bụng, thế mà giờ   đến đòi? Làm   thể như  chứ!"
Lời lẽ trơ trẽn đến mức ai  cũng thấy gai .
Mọi  xung quanh xì xào bàn tán,   lắc đầu ngán ngẩm,   bật  nhạo báng.
Bà Lưu tái mặt, gào lên:
"Phỉ phui cái mồm! Mày đừng  ở đây  bậy, con trai tao   thể thốt  những lời như thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/94.html.]
Vương Ngọc Thanh khoanh tay,  thẳng  Lưu Hỏa:
"Đồng chí Lưu Hỏa,  định chối đấy ? Không trả nổi 37 cân lương thực thì cứ  thẳng , đừng  giả bộ."
Lưu Hỏa nặn  nụ  gượng gạo, cố gắng vớt vát:
"   thế! Hơn nữa,    thể vay phiếu lương thực của Kỷ lão tứ trong quân ngũ ? Cậu   bằng chứng ?"
Vương Ngọc Thanh  lạnh:
"  ngay  sẽ giở trò ! Tại Kỷ Học Ninh nhà  thật thà,  nghĩ đến chuyện bắt   giấy vay nợ, bây giờ   chứng cứ,   chối cũng chẳng khó.  mà..."
Cô quét mắt    xung quanh, giọng rắn rỏi:
"Mọi  đều  Kỷ lão tứ là  thế nào. Anh   cần  bịa đặt ? Nếu  vu oan,   vu oan Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị, Mã Tử? Mà  chọn đúng ?"
Dưới sự thúc giục của đám đông,  Lưu vẫn  chịu thừa nhận, bà  lớn tiếng :
“Mọi  đừng  lời cô ! Nhà    thể  vay lương thực chứ? Cô   con trai  mượn 37 cân,  bằng chứng ? Đừng  chỉ  suông!”
Vương Ngọc Thanh  vững  ghế đẩu, dõng dạc đáp:
“  các   thừa nhận . Thế nên  cũng  mong   tin, chỉ cần xem như một trò vui thôi.  nếu các  vô liêm sỉ  chịu trả, thì  cũng chẳng ngại dùng cách vô liêm sỉ để đòi!”
Dứt lời, cô nhảy xuống ghế, vác theo chiếc ghế đẩu tiến thẳng  trong nhà họ Lưu, đặt ngay giữa gian chính,  bàn thờ tổ tiên. Phía  còn treo ảnh lãnh tụ,   vô cùng trang nghiêm.
Cô thong thả  xuống ghế, vắt chéo chân,  nhạt:
“Từ hôm nay,  sẽ  đây. Trước mặt tổ tiên nhà ,  mặt lãnh tụ, ăn ở đây, ngủ ở đây.   sợ trời,  sợ đất, lương tâm trong sạch.”
Lôi Dũng Hạ  ngoài  cảnh tượng  mắt, ghé tai  với Ngưu Trân Trân:
“Trước mặt tổ tiên nhà họ Lưu,   mặt lãnh tụ vĩ đại của chúng ...  thấy chuyện  chắc là thật .”
Ngưu Trân Trân gật đầu đồng tình:
“ cũng nghĩ .”
Lưu Hỏa  nhịn  nữa,   đập mạnh xuống bàn, nghiến răng quát:
“Cô là đồ lưu manh! Cô  bắt nạt đến tận tổ tiên nhà  luôn ?”
Vương Ngọc Thanh khoanh tay, hất cằm đáp trả:
“   bắt nạt tổ tông nhà . Là thằng con quý tử của bọn họ  mất mặt tổ tông . Không thì, bảo nó  đây, ngay  bàn thờ tổ tiên và lãnh tụ, thề độc là nó  từng vay thóc của Kỷ Học Ninh !”
Những  xung quanh đồng loạt  sang  Lưu Hỏa. Rõ ràng là    chút chột .
Mẹ Lưu đột nhiên  ầm lên:
“Ôi trời ơi,   đời   loại  như thế  chứ! Vô ! Lưu manh! Chạy  nhà  , còn  cướp thóc! Cái thứ   gì!”