Vương Ngọc Thanh  khẩy, giễu cợt:
“Bà già, đừng   lóc nữa. Nhìn    chướng mắt! Bà càng  to, tổ tông nhà bà càng mất mặt đấy.”
Tiếng chuông báo giờ  vang lên, nhưng chẳng ai chịu rời .
Bố Lưu Hỏa tức giận đến mức vớ lấy cái cuốc, lao  trong nhà định đánh Vương Ngọc Thanh.
 cô vẫn bình thản, thậm chí còn nhếch môi  khiêu khích:
“Đến đây! Đánh ! Đánh lớn ! Càng  ầm ĩ, càng ! Tốt nhất  to đến mức xã  cử  xuống điều tra, đến lúc đó bộ đội cũng sẽ  cuộc! Để xem ai đúng ai sai!”
“Bố!”
Lưu Hỏa sợ tái mặt, vội vàng kéo tay ông già nhà  . Anh  tức giận trừng mắt  Vương Ngọc Thanh,  hạ giọng  với cha:
“Trả thóc cho cô  ! Nếu , cô  chắc chắn sẽ  để yên!”
Bố Lưu Hỏa còn định giãy giụa, nhưng ánh mắt Lưu Hỏa đầy cương quyết, cuối cùng ông cũng ngừng .
Lưu Hỏa nghiến răng, hậm hực  lớn:
“Vương Ngọc Thanh,  nể tình chồng cô lớn lên cùng ,  cùng nhập ngũ, cũng nể tình bà Kỷ vì chuyện  mà đói đến mức   đào rau dại ăn,  ngộ độc nhập viện. Vì ,  sẽ trả thóc cho cô! Cô đừng  ầm ở nhà  nữa! Bố   sức khỏe  , nếu họ  chuyện gì,   để yên cho cô !”
Vương Ngọc Thanh  hì hì, chẳng buồn quan tâm đến thái độ của  :
“Lưu Hỏa, chỉ cần  chịu trả đủ 37 cân thóc,    gì thì ,  chẳng bận tâm. Còn việc thừa nhận  ,  cũng  cần.”
Lưu Hỏa: "..."
Cuối cùng, Vương Ngọc Thanh vui vẻ vác ghế về nhà.
Ba mươi bảy cân lương thực  quy đổi thành 20 cân lương thực thô, 10 cân lương thực tinh, cùng 14 đồng tiền mặt.
Nhà họ Lưu sợ thiếu lương thực ăn đến cuối năm, nên chỉ  đưa 30 cân, còn lớn tiếng tuyên bố:
“30 cân  là nể mặt Kỷ Học Ninh và bà Kỷ mà cho đấy!”
Mẹ Lưu    chửi:
“Cô là đồ cướp bóc! Chúng  sợ cô còn  đủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/95.html.]
 Vương Ngọc Thanh vẫn kiên quyết:
“Một hai cân cũng   thiếu! Nếu thiếu, ý nghĩa  lương thực  sẽ  đổi, nhà  mất  quyền đòi   thóc  cho vay!”
Lưu Lệ vội chạy , đề nghị đổi  lương thực còn thiếu thành 7 đồng tiền mặt.
 Vương Ngọc Thanh kiên quyết từ chối.
Thời buổi , lương thực quý hơn tiền gấp nhiều . Có tiền mà   tem phiếu lương thực thì cũng chẳng mua nổi gạo.
Cô  chịu thiệt!
Năm đó Kỷ Học Ninh cho vay bao nhiêu, hôm nay cô nhất định  đòi  đủ bấy nhiêu!
Vương Ngọc Thanh khoanh tay, nhướng mày:
"17 đồng,  đưa ?"
Lưu Hỏa nghiến răng,  cam lòng:
"Cô đừng quá đáng!"
Cô nhếch môi,  chút sợ hãi:
" quá đáng? Anh mượn lương thực của Kỷ Học Ninh, giờ đến lúc trả  lấp l.i.ế.m  chịu. Nếu   trả, thì cứ để   đây mà ngủ! Có bản lĩnh thì đánh  !"
Mọi  xung quanh bắt đầu xì xào. Có   khẩy,   gật gù, nhưng tất cả đều  Lưu Hỏa với ánh mắt khinh bỉ.
Cuối cùng,  áp lực từ ánh mắt của bao , Lưu Hỏa tức giận móc túi lấy  17 đồng, ném mạnh xuống đất:
Mộng Vân Thường
"Được! Cầm !"
Vương Ngọc Thanh thản nhiên cúi xuống nhặt, phủi qua  bỏ  túi áo,  nhẹ:
"Cảm ơn,    vay thì nhớ trả đúng hẹn nhé."
Cô vỗ tay phủi bụi, xoay  rời , để  Lưu Hỏa  đó với khuôn mặt tái xanh vì tức giận.
Mọi  thấy hết cảnh náo nhiệt, cũng  ai  thêm gì, chỉ lặng lẽ tản  cầm dụng cụ  . Chuyện Lưu Hỏa  vay lương thực  , ai cũng  rõ. Chẳng qua,  giờ  ai vạch trần, là để  chút thể diện cho nhà họ Lưu mà thôi.
Hôm nay, chút thể diện    Vương Ngọc Thanh xé rách  .
Trên đường về, cô ghé qua nhà Sử Phượng xin một bao khoai tây lớn. Số khoai  vốn là của nhà họ Kỷ, chỉ vì Sử Phượng nhiều chuyện nên bà Kỷ mới   đào rau dại  ngã nhập viện. Nếu  nợ,  thì trả.