Thành thật mà ,  thấy Lục Thành Lâm  chút kỳ lạ.
Yêu cầu  gặp  trưởng Thịnh Trường Nguyên của   hề quá đáng, thậm chí  thể  là khá hợp lý.
 phản ứng của Lục Thành Lâm   quá khích.
Ta nghi ngờ, Thịnh Trường Nguyên mà  nhắc đến,   trong tay .
......
Trở về chỗ ở.
Trước cửa Thúy Trúc Cung  thêm một tên hộ vệ đeo mặt nạ.
Cách ăn mặc ,     là ám vệ bên cạnh hoàng đế.
Khó trách Lục Thành Lâm  đề phòng  đến , còn đặc biệt phái một  đến đây canh chừng.
Ta coi như   tồn tại, tự    ngủ.
Sáng hôm , thái giám đưa cơm đánh thức .
Hắn mang đến một bát canh.
Ta  nghĩ nhiều, nhận lấy, ực ực ăn hết veo.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, ngoài cửa truyền đến tiếng  ngông cuồng của Diệp Uyển Nhi.
"Ha ha ha ha ha, Thịnh Nguyên Như, bát canh đó mùi vị thế nào?"
Ta  đầu  nàng , nếm  một chút: "Bát canh  mùi vị quả thật  tệ,  ngọt."
Diệp Uyển Nhi  càng vui vẻ hơn: "Thịnh Nguyên Như! Đó chính là con chim bồ câu mà ngươi tự nuôi! Ngươi ăn  vui ?"
Khi về cung  đặc biệt mang con chim bồ câu đó về, nghĩ rằng nó quen đường, còn  thể truyền thư cho Thịnh Chu và những  khác.
   ngờ Diệp Uyển Nhi vì trả thù  mà lặng lẽ hầm nó.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của , Diệp Uyển Nhi đắc ý vô cùng.
"Ai bảo ngươi bóp c.h.ế.t bảo bối của ,  liền cho ngươi tự ăn thú cưng của !"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Không thể  ,    chút biến thái.
Nàng    lâu, thấy    phản ứng gì, dần dần   nổi nữa.
Lần  đến lượt  : "Diệp Uyển Nhi, ngươi xong ."
Trong Ngự Thư Phòng,    ghế vắt chân chữ ngũ.
"Chuyện thì là như , giải quyết thế nào thì tùy ngươi."
Lục Thành Lâm   cao, chống tay lên trán, sắc mặt u ám.
Diệp Uyển Nhi quỳ  đất,  ngừng run rẩy: "Bệ hạ, thần  thật sự   con chim bồ câu đó của nàng là chim bồ câu truyền thư với Mãnh Hổ Trại!"
Ta ngoáy ngoáy tai: "Ta mặc kệ, dù   khi đến đây    rõ với thuộc hạ của  , mỗi tháng sẽ gửi về một bức thư,  nào mất liên lạc thì là  gặp chuyện, đến lúc đó bọn họ   chuyện gì,     ..."
Lục Thành Lâm chỉ  Diệp Uyển Nhi, cau mày lạnh lùng: "Xem chuyện  ngươi   !"
Diệp Uyển Nhi run rẩy : "Bệ hạ, trong cung  nhiều chim bồ câu  nuôi dưỡng như , tùy tiện con nào cũng  thể đưa thư mà..."
"Cái đó  !" Ta ngắt lời nàng : "Ta  , quen  nó , nếu đổi sang con khác thì tay    chữ ."
Nói đến đây, bọn họ   mà     đang cố tình gây sự.
Lục Thành Lâm nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rốt cuộc  gì?"
Ta giơ hai ngón tay lên lắc lắc: "Có hai cách giải quyết."
"Một là, ngươi hãy cho   gặp  trưởng của . Ta mà xúc động một cái,   chừng sẽ   ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-cau-hoang-de-da-ta-len-nui-lam-tho-phi-hoang-de-len-goi-cung-khong-ve/chuong-4.html.]
"Hai là,   tiền."
Diệp Uyển Nhi ngẩn : "Tiền? Bao nhiêu tiền?"
Ta  nàng , khẽ mỉm : "Một vạn lượng..."
Diệp Uyển Nhi: "Ngươi điên ! Con chim bồ câu đó  gì đáng giá một vạn lượng bạc!"
Ta từ từ lắc đầu: "Ta  là vàng."
Diệp Uyển Nhi im lặng.
Lục Thành Lâm cũng im lặng.
......
Khi bước  khỏi Ngự Thư Phòng,   thấy tiếng Lục Thành Lâm trách mắng  chút nể nang.
Tối hôm đó, Lục Thành Lâm sai  đến mời ,  là  đưa   gặp Thịnh Trường Nguyên.
Ta theo thái giám dẫn đường  vòng vèo trong hoàng cung, cuối cùng dừng   một sân viện gần như hoang phế.
Lục Thành Lâm  ở cửa đợi .
"Vào ."
Trong sân viện trông  đến nỗi hoang tàn lắm, còn  vài bà lão   hầu hạ.
Họ cúi đầu chào Lục Thành Lâm,  nhanh chóng lui .
Lục Thành Lâm giải thích: "Họ  thể  ."
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ.
Mở từng lớp màn che,  thấy một  đàn ông  bất động  giường.
Nhìn rõ nét mặt của , đúng là dáng vẻ của Thịnh Trường Nguyên.
Ta đang định  gần xem, Lục Thành Lâm đưa tay chặn  .
"Huynh trưởng của ngươi  trọng thương, khó khăn lắm mới  định  vết thương."
"Nếu  nhận  ngươi, nội tức  dễ  rối loạn."
Lấy danh nghĩa là vì  trưởng, Lục Thành Lâm  cho  đến gần.
Ở trong đó một lát,  liền đưa   ngoài.
"Bây giờ  cho ngươi gặp  trưởng ,  bức thư ..."
Ta: "Ngày mai ."
Lục Thành Lâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì ,  thì ."
Đôi khi nghĩ ,   hoàng đế  thật là nhục nhã.
Nội ưu ngoại hoạn, chắc  lo lắng đến mất ngủ .
Sau khi  Lục Thành Lâm phái đến tiễn  rời ,   bộ đồ  hành, trực tiếp trèo tường leo lên mái nhà.
Ta theo con đường  trở về, lén lút   sân viện hoang phế .
Bên ngoài sân viện  một đội ám vệ canh gác,  cẩn thận vòng qua họ lẻn  nội viện, đánh ngất một cô gái câm đang canh cửa.
Trong phòng vẫn như những gì  thấy  đó,  vén màn che  đến bên giường.
Thịnh Trường Nguyên   giường, mặt   chút huyết sắc nào.
Ánh mắt  dừng  ở cổ .