Hoắc Cảnh dường như    để ý đến thái độ của cô, vẫn thản nhiên trò chuyện, "Tô tiểu thư,    thế ?"
Tô Dụ Nghi  khỏi nghi ngờ  đàn ông  đang cố ý tiếp cận cô.
Nếu  nhận  cô, chứng tỏ  khá quan tâm đến chuyện của cô. Tin tức cô  đánh ở cổng khu dân cư  lên top tìm kiếm, cô  tin   .
Giọng Tô Dụ Nghi lạnh lùng, "Bị   đánh."
Mộng Vân Thường
"Tô tiểu thư, trông cô  vẻ  thích  lắm." Ánh mắt Hoắc Cảnh lấp lánh  mái tóc rủ. 
"Nếu  nhớ  nhầm, hôm nay là  đầu chúng  gặp mặt. Hay là, cô  từng  ai đó nhắc đến ?"
Tô Dụ Nghi nhíu mày,  hiểu ý . Cô còn  thể  ai nhắc đến  chứ?
"Không, Hoắc ,  nghĩ nhiều .   khỏe, xin phép về nghỉ ."
Lần  Hoắc Cảnh  ngăn cản. "Vâng,  phiền thời gian của cô thật xin ."
Tô Dụ Nghi thầm lắc đầu, trông    chút gì là hối .
...
...
Về đến phòng bệnh, cô buồn chán cầm điện thoại lên,  hỏi Lục Trầm còn đến bệnh viện ,  sợ  phiền công việc của . Cuối cùng, cô vẫn  dám hỏi.
Con Cáo trong hệ thống  hiểu nổi sự ngại ngùng của cô chủ. "Muốn hỏi thì hỏi, yêu đương gì mà khúm núm thế?"
Tô Dụ Nghi   gì, ngẩn  một lúc. "Hôm nay   thành nhiệm vụ huấn luyện,   tập một chút."
Dù  huấn luyện cũng chỉ là  tư thế chuẩn,  thương  ảnh hưởng.
Khi kết thúc buổi tập  hơn 10 giờ, Tô Dụ Nghi đẫm mồ hôi,  lúc y tá đến kiểm tra phòng.
Y tá kiểm tra vết thương, thấy cô   ướt đẫm. "Cô  chạy bộ ? Sao mồ hôi nhiều thế?"
Tô Dụ Nghi đành  gượng. "   dạo một chút,   dễ đổ mồ hôi."
Y tá  băng xong, dặn dò, "Hạn chế  mồ hôi, kẻo vết thương nhiễm trùng."
Nhớ đến  đàn ông  gặp, Tô Dụ Nghi hỏi, "Chị   Hoắc Cảnh ?"
"Tất nhiên , đó là viện trưởng bệnh viện chúng  mà."
Viện trưởng trẻ thế?
"Nói là doanh nghiệp gia đình, nhưng đừng coi thường viện trưởng Hoắc. Bệnh viện Bảo Bách  tay   mới thực sự phát triển, trở thành thế lực y tế hàng đầu trong nước. Năng lực xuất chúng,   thiện với cấp , cả bệnh viện đều quý  ."
Tô Dụ Nghi nhớ  dáng vẻ của , đúng là khó mà  thích.
Lục Trầm bước   thấy y tá đang hào hứng kể chuyện. "Nói gì mà vui thế?"
Y tá nhanh trí liếc  Tô Dụ Nghi,  hiệu " sẽ giữ bí mật cho cô", "Không  gì,   Lục tổng đến,    phiền hai  nữa."
Tô Dụ Nghi  ngờ  đến lúc , ánh mắt dán chặt   , "Anh xong việc  ?"
Lục Trầm  xuống giường bên cạnh Tô Dụ Nghi "Ừ."
Để  thể đến sớm với cô,   cố gắng xử lý xong công việc. Giờ thư giãn, cảm giác mệt mỏi mới kéo đến.
"Lần  nếu mệt cứ  với em,  cần đặc biệt đến thăm em ."
Lục Trầm đưa tay sờ trán cô. "Ổn."
Tay  chạm  làn da ẩm ướt, mới nhận  mặt Tô Dụ Nghi đỏ ửng, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Anh nhíu mày. "Dễ cảm lắm."
Nói xong,   lấy bộ đồ bệnh nhân sạch, "Em  ."
Tô Dụ Nghi ngửi thấy mùi cơ thể,   tắm nhưng vết thương  cho phép, chỉ  thể lau  bằng khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-he-thong-nguoc-dai-toi-duoc-tong-tai-sung-ai/chuong-132-khong-ve-nua.html.]
 Lục Trầm đang ở đây, cô ngại  , chỉ  gật đầu, "Vâng, ...  ngoài một chút ."
Lục Trầm  cô,   gì, lặng lẽ bước .
Tô Dụ Nghi nhân cơ hội bấm chuông gọi y tá.
"Làm ơn cử  đến giúp  lau ."
Y tá lúc nãy nhanh chóng đến,  phòng thì thầm. "Sao, cãi  ?"
Cô  thấy Lục Trầm  ngoài cửa mà  .
Hơn nữa, là  yêu , việc lau  lẽ  nên để bạn trai  mới hợp lý.
Tô Dụ Nghi ngượng ngùng "Không,   vẫn ở ngoài hả?"
"Ừ,    đó   ."
Tô Dụ Nghi mặt đỏ bừng, Lục Trầm thông minh như , chắc chắn đoán  cô gọi y tá  gì, nên mới  .
Y tá lấy nước lau  cho cô cẩn thận,  đồ xong. "Cần gì cứ gọi ."
Khi y tá  , Lục Trầm bước , mặt mày bình thản như   chuyện gì, chỉ hỏi cô   uống nước .
Tô Dụ Nghi lắc đầu. "Anh đừng để ý chuyện lúc nãy..."
Lục Trầm  cô ân cần. "Không ,   em    chấp nhận ,   thể chờ."
Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Bàn tay Tô Dụ Nghi  mềm mại,  một lớp chai mỏng, rõ ràng   nhiều việc nặng.
"Dụ Nghi, em  dự định gì cho sự nghiệp tương lai?"
Hả?
Tô Dụ Nghi ngạc nhiên  . "Anh hỏi với tư cách bạn trai  sếp ?"
Lục Trầm khẽ mỉm . "Cả hai,    xem."
"Em vẫn  tiếp tục  nghệ sĩ. Dù  chính thức bắt đầu  gặp nhiều chuyện, nhưng em thực sự yêu thích công việc ."
"Anh   thích bạn gái  nghệ sĩ ?"
Lục Trầm dừng tay. "Không, em thích gì cứ ,   can thiệp.
Khi em khỏe , để Thủy Vi lo việc tiếp nhận công việc cho em. Em  thể trao đổi ý tưởng với cô , thích gì  thích gì, cô  sẽ lo cho em."
Tô Dụ Nghi mắt cong như trăng non. "Đây   đặc quyền của bạn gái  ?"
Giọng Lục Trầm đầy cưng chiều. "Nếu   để cho em đặc quyền,    cần  với tất cả  ."
Tô Dụ Nghi   chuyện Lục Trầm công khai  Weibo, ngơ ngác. "Gì cơ?"
"Không  gì. Chỗ ở của em  an  nữa, công ty  sắp xếp chỗ mới. Ngày mai em về nhà thu dọn đồ dùng cần thiết, dọn đến nhà mới ."
"Là sắp xếp cho tất cả  chỉ riêng em?"
Tô Dụ Nghi   vì là bạn gái Lục Trầm mà  đối xử đặc biệt, dễ   khác ghen ghét.
"Nghệ sĩ công ty đều  đãi ngộ như ."
Tô Dụ Nghi nghĩ thấy phiền. "Thực   cần  chuyển, hôm nay những  đó  bắt cũng là một cách răn đe."
 Lục Trầm kiên quyết. "Phải chuyển. Anh   em sống trong căn phòng của đàn ông khác."
Lần  Tô Dụ Nghi vui vẻ đồng ý. "Vâng, em sẽ chuyển."
Đêm khuya, Tô Dụ Nghi thấy trời muộn, "Anh về nghỉ ."
Ánh mắt Lục Trầm dừng   khuôn mặt cô, khẽ dừng "Anh  về nữa, tối nay ở đây với em."
Ban đầu Lục Trầm định về nhà ngủ, vốn dĩ  chút khó tính và khó ngủ ở nơi lạ.   thấy vẻ lưu luyến giấu kín của Tô Dụ Nghi, Lục Trầm đột nhiên   về nữa.