Ta vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay  đang ôm lấy eo .
 
"Thiếp ... đến  với  đôi lời."
 
Cảm nhận  bắp tay  căng chặt trong khoảnh khắc,  bật  khẽ:
 
"Cũng nên để  tận mắt thấy—  bây giờ sống  đến nhường nào."
 
Tà váy lướt qua bậc đá.
 
Từng bước, từng bước,  tiến về phía Tiêu Lẫm.
 
Nghe thấy tiếng động,  ngẩng đầu thật nhanh. Gương mặt từng tuấn tú, nay  hốc hác tiều tụy, quầng mắt thâm đen, râu ria mọc loạn.
 
"Lệnh Nghi..."
 
Giọng  khàn đục, vỡ vụn, run rẩy đưa tay về phía , nhưng giữa chừng  buông thõng.
 
"Ta...  đến chúc mừng nàng… tân hôn..."
 
Mấy chữ đó, như vét cạn khí lực    mới  thể  .
 
"Hừ."
 
Một tiếng  nhạt vang lên bên cạnh.
 
Tạ Chiêu Dã chẳng  từ bao giờ  bước đến, tùy ý vuốt ve lọn tóc rơi bên vai .
 
"Lễ chúc mừng của Tiêu tướng quân thật... đặc biệt. Mặc đồ tang tới phá hỉ khí, là  ý gì?"
 
Khóe môi  nhếch lên, nụ  chẳng buồn che giấu vẻ trào phúng:
 
"Hay là... thấy cô vui mừng quá, nên cố tình tới dập bớt?"
 
Tiêu Lẫm chẳng hề đáp  lời mỉa mai của .
 
Chỉ là đôi mắt đỏ hoe, c.h.ế.t lặng   chằm chằm, cổ họng trượt lên xuống đầy khó nhọc:
 
"Lệnh Nghi,   tra rõ ... Năm xưa  trúng độc rơi xuống vực, tất cả đều do tiện nhân Liễu Yên Nhi bày mưu hãm hại!"
 
"Là  ngu ngốc! Là  mù mắt! Là ...   với nàng!"
 
Ta   cao  , đáy lòng  hề gợn sóng.
 
"Tiêu tướng quân giờ mới tỉnh ngộ, là   khen ngài sáng suốt ư?"
 
"Không! Không !"
 
Tiêu Lẫm như  chọc trúng nọc, chụp lấy vạt váy , gào lên thảm thiết:
 
"Ta   ngu xuẩn như heo, đáng c.h.ế.t vạn !  —  ngày đêm đều nhớ nàng! Đau đến nát ruột nát gan!"
 
Một giọt lệ đục ngầu, nóng rẫy, rơi đúng viên minh châu nạm  mũi giày .
 
"Lệnh Nghi,  cầu xin nàng… tha thứ cho …   ?"
 
Hắn ngẩng đầu, dáng vẻ hèn mọn như cỏ rác.
 
Ta chậm rãi cúi xuống, kim tuyến nơi hỉ phục lấp lánh khiến   dám mở mắt.
 
"Tiêu Lẫm, còn nhớ rõ năm đó ngươi quỳ  phủ Thái sư, thề những gì ?"
 
Tay  run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-huu-hom-ay-ta-ga-cho-thai-tu/10.html.]
 
"Ngươi  đời  chỉ cưới  , nếu phụ lời thề, sẽ c.h.ế.t trận nơi sa trường, xương cốt  !"
 
Con ngươi  đột ngột co rút.
 
Tựa như phát điên,  đập đầu liên tục xuống đất.
 
Bốp! Bốp! Bốp!
 
Trán lập tức vỡ máu, dòng đỏ chảy dài chói mắt.
 
"Đủ ."
 
Ánh mắt Tạ Chiêu Dã đầy chán ghét.
 
"Người ! Tiêu Tướng quân  điên , kéo xuống cho  tỉnh rượu!"
 
Chưa dứt lời,   cúi , bế bổng  lên khỏi mặt đất.
 
Tà váy đỏ rực vẽ một đường cung lộng lẫy trong  trung.
 
"Phu nhân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng — chúng  nên... nghỉ ngơi thôi."
 
20
 
Ba tháng .
 
Biên quan truyền gấp tin khẩn về kinh thành:
 
Trấn Bắc Tướng Quân Tiêu Lẫm, vì ham lập công, mạo hiểm tiến quân  đèo Lang Nhai, chẳng ngờ trúng  mai phục.
 
Toàn  trúng mười tám mũi tên, m.á.u nhuộm nặng giáp, tử chiến  lùi—cuối cùng  loạn đao băm xác, c.h.ế.t   thây.
 
Khi phó tướng thu nhặt thi thể, từ lớp áo giáp lót dính đầy máu, tìm  một mảnh lụa m.á.u  thấm ướt.
 
Trên đó :
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Gửi riêng đến Lệnh Nghi  yêu]
 
***
 
Điện Thái tử.
Hương trầm phảng phất, lò sưởi ấm nồng.
 
Tạ Chiêu Dã tùy ý đón lấy mảnh lụa đẫm m.á.u .
 
Ngón tay buông lỏng—
Lưỡi lửa lập tức l.i.ế.m lấy mép vải.
 
Chẳng mấy chốc, tấm lụa m.á.u hóa thành tro tàn.
 
Hắn ôm lấy vai , giọng  bình thản  mang chút gợn sóng:
 
"Hắn... cũng coi như là một kẻ giữ lời."
 
Ta tựa  n.g.ự.c , lặng lẽ  làn khói xanh nhạt dần tan biến nơi  trung.
 
Trong khoảnh khắc —
Tựa như  thấy mùa xuân năm   phủ Thái sư, hoa hạnh rơi trắng như tuyết.
 
Chàng trai năm nào, quỳ nơi bậc thềm, ánh mắt bừng cháy, giọng  vang vọng:
 
"Lệnh Nghi, đời  Tiêu Lẫm , quyết  phụ nàng!"
 
-HẾT-