Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:48:55
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hầu hết đều thói bắt nạt kẻ yếu, Lý bách hộ cũng .
Sau đó, thái độ của lên rõ rệt.
Mộc Vãn Tình vờ như , tò mò đường.
"Đông phú tây quý, nam nghèo bắc hoang", đó chính là bố cục của Lương Thành.
Đi qua một khu phố buôn bán, đến đoạn đường náo nhiệt nhất, nàng thấy một dãy công trình trông nổi bật hẳn lên, kìm mà thêm vài .
Lý bách hộ thấy nàng vẻ hứng thú, bèn chủ động giới thiệu: “Đây là Đô Tư phủ.”
Trung tâm quyền lực của bộ Tây Lương. Cả tòa thành đều lấy nơi trung tâm.
Mộc Vãn Tình chống cằm, chớp chớp mắt: “Sao trông vẻ hiu quạnh ? Chẳng thấy mấy .”
Lý bách hộ liếc nàng một cái: “Đô chỉ huy sứ quanh năm đóng quân ở doanh trại, hiếm khi về đây. Hiện giờ việc đều do hai vị đồng tri xử lý.”
Không chủ nhân thật sự, đương nhiên sẽ gây động tĩnh gì lớn.
Dù , Đỗ gia cắm rễ ở mảnh đất nhiều năm, ăn sâu bén rễ, nắm trong tay cả quân sự lẫn dân sự, chính là thống trị thực sự.
Tầm mắt Mộc Vãn Tình dừng ở một tòa kiến trúc nguy nga khác, đây là công trình đáng chú ý thứ hai ở đây, mang một vẻ cổ kính nặng nề. “Đó là?”
Lý bách hộ vênh mặt tự hào: “Đó là Đỗ phủ. Gia quyến của Đô chỉ huy sứ, cũng chính là Đỗ soái, sống ở đó. Gia tộc Đỗ thị bao đời đóng quân tại Lương Thành.”
Mộc Vãn Tình khẽ trầm tư.
Tằng đại nhân bắt đầu hứng thú: “Nghe Đỗ gia chỉ một mụn con trai?”
“ , tam đại đơn truyền.” Lý bách hộ tỏ nắm rõ chuyện, “Đỗ soái sinh liền hai cô con gái mới một con trai bảo bối, quý hóa vô cùng.”
Đỗ? Mộc Vãn Tình bỗng nhiên nhớ tới Đỗ Thiếu Huyền, trai trẻ tình cờ gặp gỡ, tác phong nhanh nhẹn, kỷ luật nghiêm minh, hẳn cũng xuất từ quân ngũ.
Có lẽ là của tộc Đỗ thị.
“Hắn tên là gì?”
Sắc mặt Lý bách hộ bỗng nhiên sầm xuống: “Ai dám gọi thẳng tên húy của tiểu tướng quân? Mộc tiểu thư, ở Tây Lương , Đỗ gia chính là trời, tiểu tướng quân là chủ nhân tương lai của Tây Lương, cao thể với tới, bình thường thể trèo cao.”
Thư Sách
Đây là đang cảnh cáo Mộc Vãn Tình, là ai.
Mặc kệ lưng nàng ai, phận hiện tại chỉ là con cháu tội thần, đừng hòng thấy sang bắt quàng họ.
Mộc Vãn Tình ha hả: “Cũng đúng, cũng bình thường thể trèo cao.”
Sắc mặt Lý bách hộ cứng đờ. Cô nương tự đề cao quá, chẳng nhận thức rõ ràng tình cảnh của gì cả.
Cứ thế sẽ đời vùi dập cho xem! Hắn nóng lòng xem cảnh đó lắm .
“Đến , chính là chỗ .”
Mộc Vãn Tình nhảy xuống xe ngựa, Tằng đại nhân và một đám quan sai lập tức vây , tạo thành một vòng quạt bảo vệ nàng, động tác vô cùng thành thạo, tự nhiên.
Tiền đại nhân bên cạnh vô cùng sửng sốt. Một đám đàn ông to con bảo vệ một tiểu cô nương một cách tự nhiên như , hơn nữa còn là quan sai bảo vệ phạm nhân lưu đày. Chuyện quá quỷ dị.
Chắc chắn uẩn khúc gì đây.
Mộc Vãn Tình ung dung bước trong vòng vây của , cử chỉ phóng khoáng.
Khu vực nam thành xung quanh đều là bá tánh nghèo khổ, quần áo rách rưới, vẻ mặt c·hết lặng.
Nơi vốn là bãi xe ngựa, nhưng xảy chút chuyện nên bỏ hoang. Mảnh đất bên cạnh chất đầy rác rưởi, chỗ đặt chân.
Nếu là mùa hè, ruồi nhặng bay đầy trời, chỉ nghĩ thôi chịu nổi.
Mộc Vãn Tình dạo một vòng, đường sá lồi lõm, chỗ cao chỗ thấp, điều kiện bẩn thỉu, lộn xộn, đổ nát, là kém bình thường.
Tằng đại nhân cau mày: “Tiểu thư, là chúng xem xét chỗ khác?”
Hắn thể nào ưa nổi chỗ .
Mộc Vãn Tình phóng tầm mắt về phía cổng nam thành cách đó xa, đống rác bên cạnh. “Tiền đại nhân, chỗ bán ?”
Tiền đại nhân sững sờ, vội vàng gật đầu: “Bán, bán, bán! Đương nhiên là bán!”
Biến rác rưởi thành báu vật, đúng là chuyện .
Qua đống rác là một con hẻm cũ nát, tiếp là cổng nam thành.
Mộc Vãn Tình khoanh tay một vòng lớn: “Cả khu cũng . Ta sẽ trả tiền để mời tất cả trong con hẻm nhỏ dọn .”
“Ách? Cái …” Tiền đại nhân khó xử, đây chuyện dọn là dọn .
Tầm mắt Mộc Vãn Tình dừng ở con hẻm chật hẹp, những khung cửa sổ cũ nát và bức tường loang lổ đều lộ vẻ suy tàn.
“Ta nhẩm tính, tổng cộng 23 hộ gia đình, bằng lòng trả mỗi nhà mười lượng bạc, mời họ đến nơi khác xây nhà mới.”
Tiền đại nhân ngờ nàng hào phóng như , tay một lúc là 230 lượng bạc. “Thật ?”
“Đương nhiên.” Mộc Vãn Tình chắp tay lưng, hình mảnh mai yếu ớt, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định. “Nếu họ chịu dọn, thì chỗ đất cũng từ bỏ.”
Tiền đại nhân nàng thật sâu: “Ngươi thể quyết định ?”
Tằng đại nhân hầu phía chút do dự gật đầu: “Nàng thể.”
Suốt chặng đường , thuyết phục bởi năng lực kiếm tiền siêu phàm của Mộc Vãn Tình, chuyện đều theo nàng.
Dù , ai cũng thể mang cho nhiều tiền đến .
Tâm trạng Tiền đại nhân càng thêm phức tạp, ông cho gọi chủ của các hộ gia đình đó tới. Các chủ hộ đều mang vẻ mặt thấp thỏm, lo lắng đến vã mồ hôi, ai nấy đều cúi đầu khom lưng.
trả tiền cho họ dọn , ai nấy lập tức tỉnh táo hẳn, mồ hôi chảy, lưng mỏi, chân cũng đau nữa.
Ở nam thành, xây một căn nhà chỉ cần năm lượng bạc là đủ, mà đó là nhà gạch đất hẳn hoi.
Chuyện thế mà tìm? Bọn họ chịu đủ cảnh sống trong căn nhà nát dột nát, gió lùa tứ phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-101.html.]
Mọi vội vàng đồng ý, còn sợ họ đổi ý nên níu lấy đòi thực hiện ngay tại chỗ.
Hai bên đều đồng ý, quan phủ bảo lãnh, chuyện liền trở nên dễ dàng.
“Đây là khế đất và khế nhà, mời nhận lấy.” Một chồng dày, bao gồm tất cả những nơi Mộc Vãn Tình khoanh vùng.
Bất kể là khế đất khế nhà, bên đều tên của Tằng đại nhân.
Không còn cách nào khác, phạm nhân lưu đày phép sở hữu tài sản, nên chỉ thể nhờ tên hộ.
Mộc Vãn Tình xem xét từng tờ một, xác định vấn đề gì mới giao cho Tằng đại nhân cất giữ.
Nàng hề lo lắng sẽ xảy chuyện gì .
Thời gian cấp bách, nàng lệnh: “Lấy thước đo đây, khảo sát địa hình tại chỗ.”
“Được !” Mộc Tử Ngang nhẹ nhàng lấy mấy đoạn thước, đó là loại thước do Mộc Vãn Tình tự tay , giáo cụ chuyên dùng trong các buổi học toán của nàng. Giờ đất dụng võ.
“Đại ca, nhị ca, Mộc Dung Tuyết, Mộc Tế, các ngươi chia bốn nhóm, mỗi dẫn một đội đo đạc diện tích và địa hình, vẽ bản đồ địa hình chỉnh. Không vấn đề gì chứ?”
“Không .”
“Đây cũng là bài kiểm tra tháng . Hành động, bắt đầu!”
Mệnh lệnh ban , đám học sinh trong "lớp học" của nàng đều căng thẳng thần kinh. Lại nữa , lúc nào cũng độc lạ như .
Sắp nàng hành cho hỏng hết .
Một đám xôn xao chạy tới: “Mộc đại ca, cùng nhóm với !”
“A a a, Dung Tuyết, chung đội với , chúng tuyệt đối thể thua đám con trai đó!”
Mọi tự do lập nhóm, phân công hợp tác, việc nhóm. Có phụ trách đo liệu, đếm , ghi chép, quan sát địa hình.
Bận rộn mà hỗn loạn, mỗi một việc. Từng liệu ghi , cuối cùng tổng hợp .
Các buổi học toán hề uổng phí. Mộc Vãn Tình gật đầu hài lòng, đây đều là những "con ong thợ" mà nàng một tay đào tạo .
Nhìn cảnh , những khác đều trợn mắt há mồm.
Tiền đại nhân Mộc Vãn Tình bằng ánh mắt khác hẳn. Nàng chỉ khiến quan sai áp giải ngoan ngoãn lời, mà còn khiến tộc nhân của răm rắp theo.
“Đang gì ?”
Mộc Vãn Tình chỉ chờ ông hỏi câu : “Khảo sát tại chỗ. Ta tính đập hết chỗ xây , tạo nên một con phố ẩm thực. Đến lúc đó còn phiền Tiền đại nhân chiếu cố nhiều.”
Tiền đại nhân mặt đầy dấu chấm hỏi: “Phố ẩm thực?” Nàng đang cái gì ?
Mộc Vãn Tình chuẩn vài kế hoạch dự phòng từ khi thành.
“ . Ta quan sát, Lương Thành cái gì cũng , chỉ thiếu một con phố ẩm thực. Cũng là để bá tánh Tây Lương nếm thử các món ăn vặt đường phố từ kinh thành, rẻ ngon.”
Đây là kế hoạch ưu tiên hàng đầu, nhưng tính bằng trời tính, chỉ đành tùy cơ ứng biến. Chọn kế hoạch , một là thể sắp xếp chỗ cho nhiều , hai là, nó dễ thực hiện.
Tiền đại nhân thì hiểu, nhưng cảm thấy nàng quá ngây thơ: “Mộc tiểu thư, bá tánh nhiều tiền, ngày thường sống tằn tiện, họ đời nào ngoài ăn . Kế hoạch của cô e là đổ sông đổ biển.”
Ý tưởng , nhưng thực tế.
Mộc Vãn Tình tỏ vô cùng kỳ quặc: “Tiền nhiều? Vậy thì cho họ giàu lên. Đợi xuân về, công trình khởi động, phiền đại nhân giúp chiêu mộ một nhóm thợ thủ công.”
“Công trình xây, vật liệu gỗ, đá, thợ thuyền... chỉ ba thứ thôi cũng thúc đẩy kinh tế, khiến một giàu lên .”
“Quan trọng nhất là, phố ẩm thực cần một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn, ví dụ như gà, vịt, thịt, cá, gạo, mì, dầu, rượu, , rau quả, gia vị. Điều kéo theo các ngành liên quan, và sẽ thêm một nhóm nữa giàu lên.”
“Hơn nữa, phố ẩm thực nộp thuế, quan phủ cũng sẽ tiền.”
Chỉ một con phố ẩm thực mà thể mang đổi to lớn cho bá tánh Lương Thành.
Nghe nàng vạch một kế hoạch lớn lao, Tiền đại nhân cảm xúc dâng trào, mắt sáng rực lên.
Là một sinh và lớn lên ở Tây Lương, ông hơn ai hết mong Tây Lương trở nên hơn, bá tánh trở nên giàu hơn.
“Cô chắc là thể chứ?”
Mộc Vãn Tình giơ hai ngón tay: “Cho hai ngày, sẽ một bản kế hoạch, trong đó sẽ nội dung vô cùng chi tiết, các ngài thể đ.á.n.h giá. Còn việc , xem quan phủ bằng lòng phối hợp .”
Là một từ nơi khác đến, thế, tự nhiên cần địa phương phối hợp. Đây cũng là một phép thử, một sự cọ xát lẫn .
“ thấy, quan phủ cần bỏ thứ gì, tại từ chối? Nếu thành công, đều vui. Nếu thất bại, quan phủ thì tổn thất gì chứ?”
Tiền đại nhân cân nhắc, nàng sai: “Ta thừa nhận, cô thuyết phục . Được, cho cô hai ngày.”
Mộc Vãn Tình ai thể từ chối kế hoạch của nàng. “Vậy, và tộc nhân của cần đến vệ sở báo danh nữa ? À đúng , tộc nhân của ai cũng một nghề lận lưng, đến lúc đó mỗi nhà mở một quán ăn vặt, dám đảm bảo, ai ăn qua cũng khen ngon.”
Nàng trình bày hợp tình hợp lý, lý do đầy đủ, Tiền đại nhân thể từ chối: “Trước mắt, sẽ tìm một chỗ tạm trú cho các ngươi. Hy vọng cô đừng thất vọng.”
Mộc Vãn Tình thản nhiên : “Ta thì chẳng tích sự gì, chỉ giỏi mỗi việc kiếm tiền. Dễ như ăn cơm uống nước .”
là khoe khoang thượng thừa! Mọi xung quanh mà trợn trắng mắt!
Lý bách hộ tức đến đỏ cả mắt: “Lão Tiền, như là đúng quy củ. Ta dẫn họ về ngay.”
Những thứ khác , nhưng một điều rõ ràng: Mộc Vãn Tình tiền, siêu cấp tiền!
Hoặc , kẻ nàng siêu cấp tiền!
Đây là một mỏ vàng di động! Quyết thể rơi tay kẻ khác.
Là của !
Tiền đại nhân nhíu mày: “Quy củ là do đặt , tự nhiên cũng thể sửa. Ngươi cũng đừng phá vỡ quy củ. Ta sẽ báo cáo việc lên, để đồng tri đại nhân quyết định.”
Hắn theo quy trình bình thường, Lý bách hộ cũng còn gì để , nhưng trong lòng vô cùng bực bội. Hắn hung hăng trừng mắt Mộc Vãn Tình. Ai bảo nàng khoe khoang như ! Bị nhắm trúng !
Khốn kiếp, hôm nay đúng là xui xẻo, cướp mấy lao động khỏe mạnh thôi mà cũng khó khăn đến ?
Tiền đại nhân đề nghị: “Hay là, ngươi chọn khác .”
Lý bách hộ hừ lạnh một tiếng: “Không cần, chỉ nhắm trúng đám thôi.”
Mộc Vãn Tình nhếch mép, chuyện do ngươi quyết định.