Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:04:07
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình gì về tình hình ở kinh thành, nên đương nhiên cũng chẳng thể phân tích gì.
Nàng hào hứng gửi hai mươi tấm thiệp mời, mời các đại thương nhân giàu của ba nước cùng sứ giả Bắc Sở và Tây Vu.
Yến Vương chữ thiệp mời, chút tin mắt . Cái gì? Bán guồng nước? Đấu giá? Ai trả giá cao thì ?
Nàng cũng thật chơi.
Phía đối diện, Hồ Đồ cũng nhận một tấm thiệp mời. “Yến Vương, ngài vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ đó từng qua?”
Yến Vương thu vẻ thất thố, bình thản liếc một cái: “Sao thể? Ta chỉ ngờ nàng mời nhiều đến thế.”
Hắn chủ động đề nghị: “Chúng thống nhất nhé, cạnh tranh lẫn , đẩy giá lên cao.”
Hồ Đồ dốc sạch túi tiền , tất nhiên bỏ giá cao để mua guồng nước.
“Đương nhiên, còn thông báo cho thương nhân nước nữa.”
“Được.” Yến Vương đồng ý ngay tắp lự, liên minh chớp nhoáng thành lập. “ thương nhân nước Tề thì khó kiểm soát, nếu họ nâng giá...”
Hai . Hồ Đồ lập tức gọi tới: “Đi điều tra xem còn ai nhận thiệp mời, bất kể dùng thủ đoạn gì, bắt bọn họ ngoan ngoãn lời.”
“Vâng.”
Họ quyết tâm nắm quyền chủ động trong buổi đấu giá, kiểm soát quyền định giá trong tay .
liệu như ý nguyện?
Ba ngày , buổi đấu giá diễn đúng hẹn tại hội quán mới khai trương.
Hội quán chiếm diện tích lớn, mười phòng hội nghị với phong cách khác để lựa chọn.
Ngoài còn phòng , khu ăn uống, phòng tập thể dục, phòng đ.á.n.h cờ, thư viện... các hạng mục vui chơi giải trí mới lạ thu hút sự chú ý của nhiều .
Hội quán hoạt động theo chế độ hội viên, phí thường niên một ngàn lượng bạc. Con như giá trời, nhưng các thương nhân vẫn đổ xô đến, tranh thẻ.
Nơi chỉ để giải trí, mà còn là một nền tảng kết giao quan hệ.
Nhìn xem, dễ dàng gặp gỡ các thương nhân hàng đầu của hai nước Sở, Vu tụ hội một nơi, ngay cả Vương gia cũng mặt.
Số tiền bỏ hề lỗ.
Đoàn Yến Vương tham quan hội quán, khỏi thầm ngưỡng mộ. Chơi thì vẫn là Mộc Vãn Tình chơi nhất.
Quyết định , về nước cũng sẽ bắt chước một cái hội quán thế .
Khách mời đều là những đại thương nhân của các nước, loại siêu giàu, nhưng thương nhân hai nước Sở, Vu vẻ lơ đãng, thái độ lạnh nhạt.
Thương nhân Đại Tề cũng chút hồn vía lên mây, chỉ Quách Nhị là thần thái sáng láng, theo sát lưng Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình thu hết mắt. Đầu tiên nàng nhiệt tình phát biểu chào mừng đến dự, còn tặng một món quà: một chiếc bánh kem bơ khổng lồ, đến mức nỡ ăn.
Nàng tự tay cắt bánh, đưa từng phần bánh đến mặt .
Những mặt ở đây đều là từng trải sự đời, nhưng bao giờ thấy loại điểm tâm .
Nếm thử miếng bánh kem bơ thơm ngọt, Hồ Đồ khỏi kinh ngạc như gặp trời. Quá ngon! Ngọt mà ngấy, thơm ngậy nồng nàn.
Hắn ăn ngấu nghiến hết một miếng, vẫn thèm: “Hương chủ, đặt bánh kem, một trăm cái.”
Hắn mang về cho nhà nếm thử, Hoàng thượng, hậu phi cùng các hoàng t.ử công chúa, thích bạn bè, quan thiết... một trăm cái chắc đủ chia.
Mộc Vãn Tình từ chối ngay cần suy nghĩ: “Xin , bánh kem là hàng bán. Làm cầu kỳ, cũng dễ bảo quản vận chuyển. Ta ngày thường cũng bận, thời gian .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-102.html.]
Phố ẩm thực cái gì cũng , chỉ riêng bánh kem là .
Hồ Đồ ngẩn : “Là do ngài tự tay ?”
Sao nàng tài giỏi thế, cái gì cũng .
Mộc Vãn Tình một miếng bánh kem một ngụm xanh, thật hảo. “Phải, lâu , tay nghề chút mai một, thông cảm.”
Nàng khiêm tốn, nhưng ai cũng mê mẩn món bánh kem , nhao nhao khen ngợi ngớt: “Món đặc biệt ngon, hổ danh là Thanh Bình Hương chủ, quá giỏi giang.”
Ngay cả Yến Vương vốn thích đồ ngọt cũng lặng lẽ ăn hết phần của .
“Loại điểm tâm từng thấy bao giờ, ngon tuyệt vời. Nghĩ đến ăn nữa thì...” Hồ Đồ thở dài, bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ. “Hay là bán công thức bánh kem cho .”
Mọi đồng loạt sang. Hắn cũng dám nghĩ thật đấy, đến bí phương của Hương chủ mà cũng dám tơ tưởng. Đây đất Tây Vu.
“Đây là bảo bối gia truyền, truyền đời, thể dễ dàng bán ?” Mộc Vãn Tình đầy vẻ chính nghĩa, nhưng đột nhiên đổi giọng: “Đương nhiên, nếu giá 50 vạn lượng, cũng sẵn lòng.”
Bánh kem hạn sử dụng ngắn, hạn chế lớn về thị trường. Hơn nữa, nàng cũng chẳng thể chạy sang nước khác mở tiệm bánh.
Chi bằng bán quách lấy tiền.
“50 vạn lượng?” Hồ Đồ hít một khí lạnh. Sao nàng cướp luôn ?
Chỉ là món điểm tâm thôi mà, đáng giá thế ?
Bí phương là thứ tiêu chuẩn giá cả, bán đắt thì đắt, rẻ thì rẻ.
Những khác tuy thấy đắt nhưng cũng dám ho he.
Mộc Vãn Tình thản nhiên : “Có thể góp vốn mua chung mà. Tìm mười cùng hùn vốn, mỗi chỉ cần bỏ 5 vạn lượng. Mở tiệm bánh kem một năm là thu hồi vốn, con cháu đời đời thể dựa đó mà sống.”
Hồ Đồ trợn trắng mắt thô lỗ: “Sao thể? Tiền dễ kiếm thế.”
Mộc Vãn Tình liếc một cái nhàn nhạt, ánh mắt mang chút khinh bỉ: “Xin , với thì khó. Chúng giống .”
Hồ Đồ tức đỏ mặt. Ý là chê ngu ? “Vậy ngươi xem, thế nào dựa bánh kem mà một năm kiếm 50 vạn?”
Mộc Vãn Tình thuận miệng : “Rất đơn giản. Mở một tiệm bánh kem ở nơi sầm uất, quản lý thống nhất, tạo thế một chút. Một cái bánh kem định giá một trăm lượng bạc, một ngày bán mười cái là một ngàn lượng. Một năm là 36 vạn 5 ngàn lượng. Đây mới chỉ là doanh thu của một cửa hàng thôi nhé. Nếu mười cửa hàng thì ? Một quốc gia kiểu gì chẳng mười thành phố sầm uất?”
Nàng lý, nhưng thuyết phục Hồ Đồ: “Đồ đắt thế ai mua? Ai rảnh rỗi ăn cái bánh kem giá đó?”
Mộc Vãn Tình chút mất kiên nhẫn: “Ngốc! Biết thế nào là hàng xa xỉ ? Thế nào là marketing đói khát ?”
Nhìn đám ngơ ngác, nàng khẽ thở dài: “Thôi bỏ , các ngươi chẳng hiểu gì cả. Nể tình duyên phận hiếm , sẽ dạy các vị một chiêu, là bí kíp kinh doanh độc môn của .”
Mọi thẳng dậy, vểnh tai lên . Thủ đoạn kiếm tiền của Mộc Vãn Tình hơn thường nhiều lắm.
Mộc Vãn Tình trầm ngâm: “Để hoàng thất đại diện. Lễ tết, sự kiện, sinh nhật gì đó nhất định ăn bánh kem chúc mừng, tạo thành trào lưu từ xuống . Làm cho cảm thấy đây mới là cách chúc mừng đẳng cấp nhất. Kẻ tiền nào mà chẳng cảm giác tôn quý đó? Ăn là ăn bánh kem ? Không, là ăn cái cảm giác nghi thức, cảm giác tôn quý!”
Biến bánh kem thành hàng xa xỉ, còn sợ ai mua ?
“Hoàng thất tiêu tiền chắc chắn kém, giàu ở kinh thành cũng nhiều, còn sợ mua nổi bánh kem ?”
Mọi trợn tròn mắt, tam quan đảo lộn dữ dội. Trên đời còn kiểu ăn như thế ?
Cuối cùng họ cũng hiểu tại nàng kiếm tiền như nước, trong khi khác thấy kiếm tiền khó như lên trời.
Mộc Vãn Tình vẫn tiếp tục truyền thụ bí quyết: “Còn nữa, truyền bá tư tưởng tặng lễ bằng bánh kem mới là thể diện nhất cho đại chúng, còn sợ bán hàng ? Bình thường các vị nhận quà cũng món nào một trăm lượng, ?”
Yến Vương theo bản năng nhớ những bình hoa, tranh chữ, ngọc khí từng nhận. Nếu đổi thành bánh kem... hình như cũng đấy chứ.
Chiêu với thường thì khó, nhưng với hoàng quốc thích thì thao tác chẳng khó khăn gì.
Thư Sách