Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:17:24
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Mộc Vãn Tình chỉ đầu : “Ta cái .”

“Ai mà chẳng đầu?” Một viên quan nhịn , dập tắt sự sắc bén của nàng.

“Ai cũng đầu, nhưng ai cũng não.” Mộc Vãn Tình tủm tỉm : “Ta là thiên tài trăm năm khó gặp. Cho nên, các vị, hãy trân trọng .”

Các quan viên: ...

Họ thật sự từng thấy cô nương nào tự tin và cuồng vọng đến mức .

Mộc Vãn Tình cảm thấy việc tự dán nhãn cho bản chẳng gì sai cả. Kiến thức mà nàng còn vượt xa tất cả những mặt ở đây.

Đó là ưu thế của nàng.

“Cho một cơ hội, thể trả cho Tây Lương một tương lai xán lạn. Các ngài lời to .” Chị đây chính là tự tin như đấy.

Nàng sức "lừa bịp", còn thi triển thuật "tẩy não", cũng khá liều lĩnh.

Các quan viên: ...

“Ta thấy, cứ thử xem.” Tưởng đồng tri chốt hạ. Dù thì bọn họ cũng chẳng mất gì.

Mộc Vãn Tình lập tức nắm lấy cơ hội: “Tưởng đại nhân, ngài thật mắt , , còn quyết đoán. Bội phục, bội phục.”

Nàng chắc chắn rằng ông sẽ đổi ý: “Thời buổi , khiến bội phục nhiều .”

Tưởng đồng tri thấy buồn , ha ha lớn.

lời nàng phần khoa trương, thể tin hết, nhưng lời thì ai mà thích chứ?

Huống chi, nàng chỉ thổi phồng một ! Cảm giác tự hào hiểu dâng lên!

“Vậy quyết định thế .”

Đây cũng chuyện gì to tát, ai bác bỏ mặt mũi của .

Mộc Vãn Tình vui vẻ lời cảm tạ, dẫn khỏi thành xem đất.

Chờ nàng , Tôn đồng tri liền những khác: “Mọi thấy thế nào?”

Tâm trạng các quan viên phức tạp. Bị một cô nương nhỏ tuổi nền, bọn họ bỗng dưng trông thật già nua, tầm thường.

“Ta thực sự coi trọng, tuổi còn quá nhỏ, trải sự đời còn ít, quá cuồng vọng.”

“Ta cũng chút ưa nổi tính tình của nàng .”

Tôn đồng tri một hồi, bỗng nhiên : “Thật , càng điều tra xem lưng nàng là ai, mà thể che chở nàng đến mức .”

Vấn đề Tiền đại nhân thể trả lời, ông chủ động lên tiếng: “Ta là phó thống lĩnh của Ô Y Vệ.”

Trong phòng vang lên tiếng xôn xao: “Thật giả? Nghe từ ?”

Tiền đại nhân tiếp xúc và hiểu nhất định về Mộc Vãn Tình, cảm thấy nàng vài phần bản lĩnh.

“Là Lý bách hộ tiết lộ. Quan sai áp giải dẫn đầu, cũng chính là đàn ông lúc nãy luôn lưng Mộc Vãn Tình mà tiếng nào, và phó thống lĩnh Ô Y Vệ giao tình .”

Một viên quan khẽ lắc đầu: “Ta vẫn thấy hợp lý. Nếu quan hệ bình thường, tại nghĩ cách cứu ? Mà để mặc nàng lưu đày?”

Một viên quan khác một câu kinh : “Liệu khả năng, chủ nhân của Ô Y Vệ mượn cớ để cài cắm một tai mắt ?”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, khí cũng trở nên khác lạ. Chủ nhân của Ô Y Vệ là ai? Đương nhiên là Đế vương cao cao tại thượng.

Hồi lâu , Tưởng đồng tri mới lên tiếng: “Không đến mức đó chứ? Phái một tiểu cô nương đến đây?”

“Như mới ai đề phòng.”

“Không đúng, nếu thật sự là , chắc chắn sẽ để lộ nửa điểm tin tức.”

“Việc gì nghĩ nhiều như ? Chúng cứ ngoài quan sát là . Là ngựa là la, qua nửa năm là ngay.”

Mọi ngẫm , cũng . Nói nhiều bằng cứ tạm thời quan sát .

Mộc Vãn Tình xem liên tiếp vài nơi, nhưng mảnh ruộng nào liền kề cả vạn mẫu.

Đồng cỏ mà Tiền đại nhân giới thiệu tuy rẻ, nhưng phù hợp với nhu cầu mắt của Mộc Vãn Tình.

Chạy vạy mấy ngày liền, cuối cùng nàng quyết định chọn một khu đất hoang lớn, bao gồm cả một ngọn núi trọc, chỉ tốn một vạn lượng bạc để mua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-104.html.]

Khai hoang thì phiền phức thật, nhưng cái rẻ.

Thời gian trôi nhanh, Tằng đại nhân cố ý đến chào từ biệt.

“Tiểu thư, ngày mai lên đường. Lý phó đội và mười em nữa sẽ ở cô phân phó. Đợi về kinh báo cáo xong, sẽ nghĩ cách xin điều đến đây. Chúng bàn bạc , sẽ theo ngài, ở Lương Thành.”

Mộc Vãn Tình sửng sốt, đây bọn họ hề để lộ chút ý tứ nào.

Nàng vốn tưởng, Tằng đại nhân chịu tên sản nghiệp giúp nàng là chút tình nghĩa cuối cùng, mỗi một ngả, tiền đồ riêng, gặp cũng khó.

Nàng nhịn nhắc nhở: “Gốc rễ và các mối quan hệ của các vị đều ở kinh thành.”

Thư Sách

Bọn họ đều là nha dịch truyền đời, gốc rễ ở kinh thành, thể việc định, truyền cho đời .

đến nơi , thứ đều thể , chẳng khác nào đang mạo hiểm.

Tằng đại nhân nghĩ : “ ngài ở đây. Ta cảm thấy theo ngài việc tương lai hơn. Ngài chừa cho một gian cửa hàng nhé.”

Sau khi xem qua kế hoạch tương lai của Mộc Vãn Tình, nảy sinh ý nghĩ , lòng rục rịch, đầu tiên thứ để theo đuổi.

Tiền trong tay cũng ít, đủ cho cả nhà sống thoải mái cả đời.

Trong tình cảnh lo cơm áo gạo tiền, tại thể sống tùy tâm một ?

Mộc Vãn Tình bình tĩnh những quan sai , suốt chặng đường chung sống, họ trở nên quá quen thuộc.

Tất cả đều kiên định gật đầu: “Chúng sẽ trở về.”

Đi theo Mộc Vãn Tình kích thích mới mẻ, thể thấy một thế giới khác. Còn ở kinh thành, cuộc sống mãi mãi phẳng lặng như một vũng nước tù, liếc mắt một cái là thấy điểm cuối.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất, Mộc Vãn Tình là một cao thủ kiếm tiền hiếm gặp, theo nàng nửa năm kiếm đủ tiền tiêu cả đời.

Đùi vàng thế ôm, thì còn đợi khi nào?

Mộc Vãn Tình bất giác mỉm . Nàng đang thiếu nhân lực, đương nhiên hy vọng họ thể ở giúp .

“Được thôi, phàm là ai , đều tặng một gian cửa hàng.”

Mọi đồng loạt hoan hô, như quá .

Lý phó đội vỗ n.g.ự.c tỏ lòng trung thành: “Tiểu thư, sắp tới sẽ trợ thủ cho ngài. Ngài cứ phân phó, em bảo đảm sẽ xong xuôi thỏa.”

“Làm phiền các vị .”

“Tằng ca, nhất định giúp em chuyển quan hệ công tác qua đây đấy nhé.”

Cho dù chỉ một quan sai nhỏ, cũng thể giúp đỡ Mộc Vãn Tình nhiều hơn.

Hắn bỗng nhớ một chuyện: “À , nếu , đón cả gia quyến của đến đây đoàn tụ luôn.”

Cha mất sớm, từ nhỏ sống ở nhà chú bác, lớn lên cưới vợ cho ở riêng. Hắn yên tâm về vợ con .

Tằng đại nhân sững sờ: “Đón qua đây ngay bây giờ? Ngươi chắc chứ?”

Việc giống như bàn bạc. Bọn họ là, cứ qua hai, ba năm xem thế nào, nếu lúc đó phát triển , mới đón gia quyến sang.

Lý phó đội tạm thời đổi ý, là bởi vì Mộc Vãn Tình hứa cho mỗi họ một gian cửa hàng. Hắn xem bản thiết kế gốc, cực kỳ thích hợp để cả nhà ở.

Phía chút kinh doanh nhỏ, phía tự ở. Kiếm chút tiền sống qua ngày chắc chắn thành vấn đề.

Vợ con ở kinh thành tộc nhân quản đông quản tây, chịu ấm ức, cũng lực bất tòng tâm, chi bằng đón họ đến bên cạnh chăm sóc.

Ban đầu điều kiện thể gian khổ một chút, nhưng với năng lực của Mộc Vãn Tình, chỉ một năm là đủ để nàng đổi nhiều thứ.

. Ta tin tưởng tiểu thư sẽ dẫn dắt chúng sống những ngày . Bọn trẻ qua đây thể theo tiểu thư học hành, chỉ cần học một hai chiêu, cũng đủ để chúng hưởng lợi cả đời.”

Mộc Vãn Tình sẽ phụ sự tin tưởng của : “Nếu các vị đều , đề nghị, các vị cũng một thôn trang nhỏ bên cạnh nông trang của . Ta gì, các cứ theo y hệt là , cũng tiện cho việc an trí gia quyến.”

Mọi sáng mắt lên. Cách quá !

Thế là, ba mươi mấy góp tiền mua một mảnh đất hoang lớn, ngay sát cạnh khu đất của Mộc Vãn Tình.

 

 

 

 

 

Loading...