Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:02:22
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Bên trong khách điếm, Mộc Vãn Tình giữa sân chỉ huy nướng xiên thịt dê. Mọi xúm xiên xiên nướng nướng, khí vô cùng náo nhiệt.

Ai nấy đều vui vẻ, trẻ con chạy giỡn ầm ĩ trong sân, tiếng ngớt.

Ngồi trong góc, Mộc Lục thúc cảnh vô tâm vô phế mà lặng lẽ thở dài. Đại nạn sắp ập xuống đầu, vẫn còn nuốt trôi .

Lục thẩm thấy phu quân mặt mày u sầu, bèn quan tâm hỏi han.

Mộc Lục thúc nhịn : “Vãn Tình thương nặng đến thế, chắc chắn sẽ trả thù.”

Lục thẩm kỳ quái hỏi : “Thì ? Đến cả Ngũ hoàng tử chúng còn dám gài bẫy, mà còn chỉ một . Nghĩ nhiều gì? Người sống đời, ai ngày mai , ăn thì cứ ăn thôi.”

Mộc Lục thúc cạn lời. Lá gan của con bé đúng là càng ngày càng lớn. Thật sự hết cách với bọn họ. Thôi, c·hết thì c·hết chung .

Mộc Vãn Tình hứng khởi tự thị phạm cho xem nướng thế nào mới ngon nhất, giữ lửa , tẩm ướp gia vị thế nào là mấu chốt.

Chẳng mấy chốc, xiên thịt dê chuyển sang màu vàng sậm, mỡ chảy xèo xèo, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp sân.

Mộc Vãn Tình rắc thêm bột tiêu, lật xiên thịt nướng tiếp.

Mọi chằm chằm, nuốt nước miếng ừng ực, trông ngon thể tả.

Bỗng nhiên, một tiếng hét giận dữ vang lên từ bên ngoài: “Người bên trong đây! Giao hung thủ Mộc Vãn Tình đây! Nếu , tự gánh lấy hậu quả!”

Mọi hoảng sợ: “Ai ? Sao thế? Hung thủ gì…”

Nói đến đây, nọ bất giác về phía Mộc Vãn Tình: “Không lẽ của Lý bách hộ đến trả thù ? Làm bây giờ?”

Vừa , ai nấy đều cuống lên. Nhanh tới ?

Tay Mộc Vãn Tình vẫn vững vàng cầm mấy xiên thịt dê, ngừng lật nướng. “Hoảng cái gì. Bên ngoài canh gác, bọn họ .”

Nàng đặc biệt trấn tĩnh, điều trấn an nhiều sự hoảng loạn của .

Mộc nhị gia bình tĩnh nổi, ông cau mày: “Tình nhi, lính gác bên ngoài đều là Tây Lương, coi như cũng là đồng hương…” (Ý ông là: Liệu họ nể tình mà thả ?)

Mộc Vãn Tình hít hà một . “Nướng xong . Cha, cha nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Mộc nhị gia gì còn tâm trạng ăn uống, nhưng nỡ từ chối con gái, bèn nhận lấy c.ắ.n đại một miếng. Ngay đó, ông sững sờ.

Vỏ ngoài giòn tan, trong miệng ngập tràn vị béo ngậy thơm lừng, mang cảm giác thỏa mãn tột độ.

“Ngon... ngon quá!”

Mộc Vãn Tình tiện tay cầm một xiên thịt, đưa phần còn cho Mộc nhị phu nhân: “ Mẹ, cũng ăn .”

Nàng chậm rãi dậy: “Mọi cứ nướng tiếp . Các học sinh trong lớp, theo .”

Mộc Vãn Tình ngoài, mà dẫn lên lầu hai, phòng ngủ của nàng.

Nàng cho mở cửa sổ phố, tựa cửa xuống. Dưới lầu là một đám đông đen nghịt, cầm v·ũ k·í hò hét đòi gi·ết, khí thế đằng đằng.

Bọn họ xông , nhưng binh lính canh cửa dám tránh đường. Một bên điều kiêng dè, một bên dám xông bừa, cứ thế giằng co.

Đứng giữa đám đông là một mỹ phụ đeo đầy vàng bạc châu báu, dung mạo , nhưng mặt mày đằng đằng sát khí, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận.

“Các ngươi còn tránh , cho các ngươi đào than đá hết!”

Bọn lính vệ của Tưởng đồng tri, nhưng vẫn sợ vị Đỗ gia Cửu nãi nãi . Bà nổi tiếng khéo ăn khéo , giỏi luồn lách, tài cán, lòng cấp , nhưng thù dai. Ai đắc tội bà đều sẽ trả đũa vặt.

Chỉ là, lập quân lệnh trạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-112.html.]

“Cửu nãi nãi, bà trút giận lên đám tiểu nhân vật chúng cũng vô dụng. Có việc thì bà cứ tìm Tưởng đại nhân.”

Hơn nữa, Mộc gia gì ngon cũng đều biếu họ một phần. Phải công nhận, tay nghề Mộc gia quá , món ăn đa dạng, ngày nào cũng ăn ngon trùng lặp. Ăn của thì cũng nể nang chứ.

Đỗ Cửu nãi nãi tận mắt thấy em trai trọng thương, thậm chí trở thành phế nhân, thể hận?

thề băm vằm Mộc Vãn Tình trăm mảnh mới hả lòng.

“Tưởng đại nhân quản ! Tránh !”

“Không !” Bọn lính thái độ kiên quyết, thà đắc tội với bà chứ thể thỏa hiệp.

Đỗ Cửu nãi nãi tức giận vô cùng, nhưng vẫn còn một tia lý trí. Có những thể đắc tội, ví dụ như con rể tương lai của Đỗ gia.

“Cứ la hét tiếp ! Bắt con Mộc Vãn Tình đó tự đây nộp mạng!”

Không chỉ mang đến la hét, mà chính bà cũng ngơi nghỉ: “Mộc Vãn Tình! Ngươi , sẽ diệt tộc các ngươi!”

Một giọng lạnh lùng vang lên: “Lý thị, bà oai phong như , nhà chồng bà ? Đỗ soái ?”

Đỗ Cửu nãi nãi đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo trắng, đầu đội kim quan, xinh xắn bên cửa sổ lầu hai. Nàng vẻ thanh lệ của thiếu nữ, sự sắc bén ngông cuồng của thiếu niên, khí chất vô cùng nổi bật.

Người bên cạnh bà lập tức kích động la lớn: “Bà chủ, là nó! Chính là nó!”

Đỗ Cửu nãi nãi hận thấu xương, mắt long lên: “Ngươi chính là Mộc Vãn Tình? Ngươi xuống đây cho !”

Mộc Vãn Tình thong thả gặm xiên thịt dê, khiêu khích: “Bà lên đây .”

Một cơn nóng giận bốc thẳng lên não, Đỗ Cửu nãi nãi tức nổ phổi. “Từ xưa đến nay gi·ết đền mạng, ngươi chịu c·hết !”

Mộc Vãn Tình tỏ vẻ kinh ngạc tột độ: “Em trai bà c·hết ? Ái chà, ngại quá, tay nặng nhẹ. Lần sẽ cẩn thận hơn.”

Còn ? Không, thái độ ? Đả thương chút hối cải.

Đỗ Cửu nãi nãi từng gặp ai đ.â.m xong mà còn lý lẽ hùng hồn như . Bà tức đến mức nên lời: “Ngươi… Ngươi là ai ?”

Thư Sách

Mộc Vãn Tình toe toét gật đầu: “Biết chứ. Một ‘hồng nhan họa thủy’ chuyên bại hoại thanh danh Đỗ gia, hủy hoại uy tín của Đỗ soái, phá hoại tình quân dân đoàn kết. Ta cũng là đầu tiên thấy đấy. Cảm ơn bà cho mở mang tầm mắt.”

Nàng cứ thế chụp từng cái mũ lớn xuống, Đỗ Cửu nãi nãi tức điên. Trên đời đứa con gái đáng ghét đến ?

“Tất cả đây! Ai gi·ết nó, thưởng một trăm lượng bạc!”

Đám đông bên bắt đầu rục rịch. Một trăm lượng bạc, bằng mấy năm tiền tiêu vặt .

Mộc Vãn Tình bĩu môi. Mạng nàng chỉ đáng giá một trăm lượng thôi ? Sỉ nhục ai thế.

“Mới một trăm lượng? Nhà bà nghèo thế ? Vậy còn đeo nhiều trang sức thế gì? Nghèo , nghèo mà thích vẻ đây mới đáng hổ. Đó là vấn đề phẩm chất.”

Nàng rút một xấp ngân phiếu: “Đến đây, để cho mở mang tầm mắt. Ta một vạn lượng bạc trong tay. Ai gi·ết Đỗ Cửu nãi nãi, tiền sẽ thuộc về đó.”

Trời đất, còn thể chơi chiêu ?

Nói về độ "lầy", vẫn là Mộc Vãn Tình chơi nhất.

Lần , ngay cả thuộc hạ của Đỗ Cửu nãi nãi cũng động lòng, đồng loạt về phía bà .

Đỗ Cửu nãi nãi cảm thấy như sói đói chằm chằm, kinh hãi, tức giận, bất giác lùi mấy bước. Thân tín của bà lập tức vây bảo vệ.

 

 

 

 

 

Loading...