Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:52:14
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy giam lỏng trong khách điếm thể ngoài, nhưng Mộc Vãn Tình vẫn sắp xếp việc cho đấy.
Ban ngày, trẻ tuổi và trẻ con thì học. Những khác thì nghiên cứu công thức bí truyền của , lặp lặp luyện tập, cho đến khi nào Mộc Vãn Tình gật đầu khen ngợi, phát "bằng nghiệp" mới thôi.
Đến nay, nhận "bằng nghiệp" chỉ đếm đầu ngón tay.
Ai nấy đều dốc sức nghiên cứu, cố gắng hương vị ngon nhất.
Vợ chồng Mộc nhị gia phụ trách món kho. Mỗi ngày, họ nêm nếm nồi nước kho, mùi thơm ngào ngạt khiến thèm c·hết.
Mỗi ngày kho một nồi, mặn chay đều . Muốn ăn cũng , trả tiền mua.
Tương tự, ai nếm thử món ăn vặt của nhà nào thì cũng tự bỏ tiền .
Cứ thế, nơi đây biến thành một hội chợ giao dịch nhỏ, cũng coi như là một dịp luyện tập.
Chỉ Mộc Vãn Tình là ngoại lệ. Mỗi ngày, phần đầu tiên đều đưa đến mặt nàng, mời nàng nếm thử.
Nếu nàng nhíu mày, tim đó liền thót lên.
Nếu nàng một câu " tiến bộ", đó thể vui vẻ cả ngày.
Mỗi đều mục tiêu, động lực, nhiệt huyết, sống tư vị.
Vu Uyển Nhu ban ngày rảnh, theo Mộc Vãn Tình học tập, buổi tối liền học bù, đêm nào cũng ở nhà bếp đến khuya.
Dù vất vả nhưng nàng than mệt một lời, lòng tràn ngập khao khát về tương lai.
Bà v·ú của nàng xót xa vô cùng, khuyên nàng cần cố sức như , tìm một tấm chồng mà gả , hà tất chịu khổ?
Vu Uyển Nhu khẽ nhíu mày, về phía những gian bếp nhỏ trong nhà bếp, mỗi gian đều đang bận rộn.
Nàng đang phấn đấu một , mà còn nhiều đồng bạn cùng cố gắng. Cảm giác .
“Bà vú, đừng nhắc những lời nữa. Đến cả cũng thể vứt bỏ con, thì cái gọi là phu quân, lợi ích, liệu vứt bỏ con ?”
Nhất định sẽ!
Bà v.ú là "sẽ ", nhưng lời đến bên miệng thốt .
Giọng Vu Uyển Nhu hạ thấp, chỉ đủ cho bà v.ú bên cạnh thấy.
“Con xem như hiểu rõ. Bất kể là nam nữ, đều một nghề lận lưng. Chỉ như mới thể vững bước đời, cần sắc mặt khác. Con gặp cơ duyên , thể từ bỏ.”
Mộc Vãn Tình coi nàng là ngoài, bằng lòng truyền thụ bí phương, còn nửa bán nửa tặng cho nàng một gian cửa hàng. Điều khiến nàng vô cùng cảm động.
Giây phút cầm giấy tờ nhà đất, trái tim nàng mới thực sự bình yên. Đây là đầu tiên nàng tài sản thuộc về riêng , ai cướp .
Nói nữa, một tấm gương mạnh mẽ như Mộc Vãn Tình, nàng tự nhiên cũng ảnh hưởng.
Thư Sách
Bà v.ú khẽ thở dài: “Thật , ngài thể suy xét đến Tử Ngang thiếu gia. Cậu là một đối tượng tồi, phẩm hạnh đoan chính, hơn hẳn đám công tử bột ở kinh thành. Điểm duy nhất là... là phạm nhân lưu đày.”
Vu Uyển Nhu khổ. Trước đây từ chối , bây giờ thể nào đầu .
“Bây giờ con chỉ món bánh đúc đậu đỏ, chăm chỉ kiếm tiền. Bà vú, bà xem tại hương vị vẫn đúng? Rõ ràng chúng y hệt công thức, Vãn Tình cũng cầm tay chỉ việc hai .”
Nàng thuận thế lái sang chuyện khác. Bà v.ú cũng thấy khó hiểu, rõ ràng là các bước y hệt , nhưng thì ngon, khác thể ăn nổi.
Trước đây các nàng đều là phụ nữ hậu viện, từng xuống bếp, nên lúc bắt đầu vụng về, gì cũng đúng.
Mộc Vãn Tình chỉ công thức cẩn thận, còn mẫu mặt họ một , hướng dẫn họ thêm một nữa.
mà, hương vị vẫn thua xa món của Mộc Vãn Tình.
Một giọng quen thuộc vang lên: “Khuya thế mà vẫn ngủ ?”
Trước khi ngủ, Mộc Vãn Tình thói quen ghé qua nhà bếp xem xét. Thế là, những còn ở lập tức vây quanh, nhờ nàng chỉ điểm.
Mộc Vãn Tình kiên nhẫn chỉ bảo từng chút. Vu Uyển Nhu tranh với khác, chờ đến cuối cùng.
“Vãn Tình , xem giúp sai ở .”
Mộc Vãn Tình nếm thử một miếng, nhướng mày: “Là vấn đề ở 'trừng phấn' (bột tàn mì).”
Nguyên liệu chính của món bánh đúc đậu đỏ là bột gạo tẻ và bột tàn mì. Bột gạo tẻ thì dễ , còn bột tàn mì thì cần kỹ thuật nhất định.
“Phơi đủ khô, nên ảnh hưởng đến hương vị. Cái mắt thường , dựa kinh nghiệm.”
Món ăn Trung Hoa là đó, gia vị đều là 'chừng mực', 'một ít', chứ chính xác đến từng gam, tất cả đều dựa kinh nghiệm.
Mà kinh nghiệm, chính là thứ tích lũy qua vô luyện tập.
Vu Uyển Nhu gật đầu, cũng nản lòng: “Được , sẽ thử .”
Mộc Vãn Tình tuyên bố một tin: “Phần khung chính của phố ăn vặt xây xong, chỉ cần để khô thêm một chút, bổ sung vài thứ nữa là thể khai trương. Ta chọn ngày , mười tám tháng , phố ăn vặt sẽ khai trương.”
Mọi khỏi nóng nảy: “Cái gì? Tháng á? chúng còn 'bằng nghiệp'!”
Mộc Vãn Tình vẫy tay: “Ai 'bằng nghiệp' thì mở bán .”
Nàng ném một tin tức động trời, vẫy vẫy tay rời , để vô đang sững sờ.
A a a! Muốn điên !
Vu Uyển Nhu im lặng xắn tay áo lên, quyết định cả đêm.
Đêm nay, định sẵn là nhiều ngủ .
Sáng sớm hôm , Mộc Vãn Tình giao bài tập cho hai lớp học, chuồn khỏi khách điếm bằng một cánh cửa bí mật.
Cánh cửa bí mật là do nàng cho lén lút đào, mở ở một vị trí cực kỳ kín đáo. Nàng ngày nào cũng mà ai phát hiện.
Nàng dẫn Mộc Tử Thành quen đường quen lối đến phố ăn vặt. Nơi đây đang khí thế ngất trời thành các công đoạn cuối cùng.
Đường xi măng xong, hệ thống thoát nước cũng thiện, bảng hiệu của mỗi nhà đều treo lên cao.
Không chỉ bảng hiệu, mà còn cờ hiệu để mời gọi khách. Cờ hiệu mỗi nhà đều vẽ hình đơn giản, qua là quán đó bán món gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-116.html.]
Lý phó đội dẫn theo các đồng bạn bận tối mắt tối mũi. Hắn phụ trách công việc xây dựng ở đây, ngày thường cũng sống luôn tại đây.
“Tiểu thư, thứ đều sắp xếp theo ý ngài. Ngài xem hài lòng ?”
Mộc Vãn Tình chậm rãi tuần tra, kiểm tra cẩn thận từng cửa hàng, tiến hành nghiệm thu cuối cùng.
Nhà bếp trắng tinh, sạch sẽ, nồi niêu xoong chảo mỗi nhà đều trang đầy đủ.
“Không tồi, tồi. Mọi vất vả , mỗi thưởng năm lượng bạc.”
Đám quan sai vô cùng vui vẻ cảm ơn. Bọn họ thích nhất kiểu cấp hào phóng như .
Mộc Vãn Tình rút một danh sách dày cộp: “Ta liệt kê một danh sách, các tìm cách đặt cho đủ. Theo lý thì mua lượng lớn sẽ lợi hơn.”
Bàn ghế cần đặt riêng, mỗi cửa hàng nhu cầu khác .
Nàng tính toán cẩn thận, đồ đạc mỗi nhà đều giống , nhưng hề sai sót.
Lý phó đội vô cùng khâm phục: “Vâng ạ.”
Mộc Vãn Tình trầm ngâm: “Ta dự định ngày mười tám khai trương, các kế hoạch gì ?”
Bọn họ bận rộn xây dựng, ai thời gian học công thức, hơn nữa, là đàn ông tay chân vụng về.
Cho nên, cửa hàng xong xuôi, mà họ vẫn gì.
“Vẫn nhờ tiểu thư chủ ý.”
Lý phó đội tin rằng Mộc Vãn Tình sẽ để họ chịu thiệt. Nàng là ân oán phân minh, trượng nghĩa.
“Đợi Tằng đại nhân về tính, xem gia quyến các theo .” Nếu gia quyến theo thì sẽ tiện hơn nhiều. cũng chuẩn cho tình huống họ đến, Mộc Vãn Tình nghĩ sẵn vài phương án. “Các cũng đừng vội. Coi như tạm thời mở quán ăn, các cứ bảo an . Tiền tiêu vặt vẫn phát như thường.”
Lý phó đội hiểu: “Bảo an?”
Hắn bây giờ đặc biệt hy vọng đám trẻ con nhà cũng qua đây, theo học Mộc Vãn Tình vài năm.
Nhìn đám con cháu Mộc gia đây chẳng gì, sự dạy dỗ của Mộc Vãn Tình, ngày một tiến bộ, khiến hâm mộ thôi.
Mộc Vãn Tình mỉm : “Là giữ gìn trật tự cho phố ăn vặt, bảo vệ an cho .”
Lý phó đội bừng tỉnh, bỗng nhớ một chuyện: “Tiểu thư, Đỗ gia vẫn động tĩnh gì? Ta thấy chút bất an. Càng như càng giống như yên lặng cơn bão.”
Người Đỗ gia là "vua" ở đây, chịu thiệt thòi lớn như , chắc chắn sẽ bỏ qua.
Đôi khi đúng sai quan trọng, mà là, họ chiến đấu vì vinh dự và thể diện của gia tộc.
“Đừng nghĩ nhiều, binh tới thì tướng đỡ, nước dâng thì đất chặn.” Mộc Vãn Tình vẻ liệu sự . “Buổi tối các cảnh giác một chút, phiên gác đêm, hai cổng lớn đều khóa .”
Lý phó đội giật : “Ngài sợ họ sẽ tấn công nơi ?”
Tuy nơi tên Tằng đại nhân, nhưng ai cũng đây là sản nghiệp của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình đang tìm hiểu về nhà họ Đỗ. Đỗ gia cũng chút vấn đề.
Đỗ gia ở Tây Lương uy vọng cao, bá tánh biên quan vô cùng kính yêu. Con cháu Đỗ gia đều chiến trường, vô c·hết trận. Trăm năm qua, hết thế hệ đến thế hệ khác, lớp ngã xuống, lớp tiến lên. Họ dùng m.á.u tươi để bảo vệ bá tánh biên quan, bảo vệ lãnh thổ Đại Tề, xứng đáng với sự kính trọng và uy vọng đó.
, một gia tộc lớn lúc nào cũng sẽ kẻ , cần một lãnh đạo mạnh mẽ.
Đỗ gia theo truyền thống "nam chủ ngoại, nữ chủ nội". Đàn ông chinh chiến sa trường, phụ nữ phụ trách lo việc nhà và gia tộc, để đàn ông nỗi lo hậu phương.
Các chủ mẫu mấy thế hệ đều chọn lựa , thành trách nhiệm với gia tộc, cũng thành chức trách của một chủ mẫu đương gia, việc đều xử lý thỏa đáng.
đến thế hệ thì xảy vấn đề.
Đỗ soái và thê tử là nhất kiến chung tình, đôi bên cùng ý, nên mới cầu hôn, chứ trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn để tìm "thích hợp nhất".
Nhấn mạnh là, nhất tài hoa nhất, mà là thích hợp nhất.
Đỗ phu nhân là tài nữ nổi danh, mỹ lệ vô song, ôn nhu lương thiện, là kiểu phụ nữ mà đàn ông thích nhất, nhưng là tố chất chủ mẫu.
Lúc đó, bà còn tên trong danh sách tuyển chọn con dâu của Đỗ gia. duyên phận run rủi, hai gặp , yêu .
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Cha vĩnh viễn lay chuyển con cái, cuối cùng vẫn cưới mỹ nhân về.
Đỗ phu nhân đối với cha chồng vô cùng hiếu thuận, chu đáo, việc đều nghĩ . Mẹ chồng lâm bệnh, bà tự túc trực bên giường, rời nửa bước.
Sự lương thiện, hiếu thuận của bà hai vị lão nhân cảm động, thật lòng chấp nhận bà. Lão phu nhân tay cầm tay dạy bà cách quản lý gia đình, xử lý việc trong tộc.
Đáng tiếc, tính cách là trời sinh.
Tục ngữ câu: "Từ chưởng binh (Người nhân từ cầm quân), Nghĩa chưởng tài (Người trọng nghĩa giữ tiền), Tình lập sự (Người đa tình nên việc), Thiện quan (Người quá hiền quan)". (Chú thích 1)
Người nhân từ nương tay, tính cách mềm mỏng, thể quản lý một gia tộc.
Lão phu nhân thực sự hết cách, đành tự gồng gánh thêm vài năm, định bụng sẽ bỏ qua con dâu, giao thẳng quyền cho cháu dâu.
Chỉ là, trời mưa nắng bất thường, lão phu nhân đột ngột lâm bệnh qua đời. Từ đó, Đỗ phu nhân lên nắm quyền.
Con bà đúng là lương thiện, chỉ đều sống tử tế, giữ thể diện.
thể chứ?
Khi Mộc Vãn Tình ngóng những chuyện , vẻ mặt nàng vô cùng phức tạp.
Nàng bỗng nhớ đến Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường và Trương hoàng hậu, cặp đế hậu duy nhất trong lịch sử thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường là một chồng , cả đời độc sủng một , chỉ sinh hai trai một gái. Chi của ông bởi tuyệt tự, ngai vàng rơi tay chi khác. Nửa đời bà hoàng hậu đó hưởng hết vinh sủng, nửa đời chịu đủ ấm ức trong tay cháu kế vị, cảnh già thê lương.
Không họ hối hận .
Dân thường một vợ một chồng thì , nhưng là đế vương, kéo dài nòi giống, truyền ngai vàng cho con cháu đời là một trách nhiệm.
Mộc Vãn Tình kiểm tra xong, dạo phố mua ít nhu yếu phẩm.
Mộc Tử Ngẩng chịu nổi nữa: “Muội , còn dạo nữa ? Anh chịu hết nổi . Anh đợi em ở ngoài nhé.”
“Được.” Mộc Vãn Tình thản nhiên tiệm, tiếp tục mua sắm.
Mộc Tử Ngang hai tay xách đầy đồ, quanh.
Bỗng nhiên, một bóng lao tới: “Công tử, cứu ! Cầu xin ngài!”