Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-11-15 13:12:03
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưởng quỹ khó xử Mộc Vãn Tình: “Không ạ…”
Theo lý thì ai đến phục vụ , nhưng Đỗ gia thì thể đắc tội, ông còn ăn ở Lương Thành . Chỉ đành với cặp .
Mộc Vãn Tình nhướng mày, tỏ hiểu chuyện: “Cứ mang , đưa cho vị… đại bá xem .”
Đỗ ThậpNhất: ... Đại bá???
“Cô gọi là gì?”
“Ơ? Đại bá, chẳng lẽ đúng?” Mộc Vãn Tình kinh ngạc mở to mắt. “Ngại quá, lão bá. Người Lương Thành các ngài thú vị thật, thích giả vờ già. Ừm, một đứa trẻ ngoan kính lão. Lão bá, ngài khỏe.”
Đỗ Thập Nhất cảm thấy như đ.â.m mấy nhát, tức điên. Con nhóc miệng lưỡi cũng độc thật. tiện trút giận lên nàng, đành mượn chuyện trang sức để .
“Mấy món trang sức chất lượng kém quá. Ta loại trang sức đá quý từ Tây Vực, là loại nhất, giá cả thành vấn đề.” Hắn vẻ đây siêu cấp tiền, siêu cấp bản lĩnh, cố gắng thể hiện sự tồn tại của .
Đàn ông mà, vốn dĩ là một loài sinh vật siêu cấp tự tin.
Hơn khác hai lạng thịt, cảm thấy ghê gớm lắm, thể cưới cả công chúa.
Không đúng, công chúa cũng xứng với . Công chúa quỳ xuống hầu hạ , cung phụng ăn mặc, còn nuôi vợ lẽ con riêng cho , như mới nhục .
Chính là kiểu bình thường như , mà tự tin như đấy.
Chưởng quỹ sáng mắt lên: “ Thập Nhất gia, ngài thể , đá quý nhất đều là hàng đặt riêng. Thành phẩm trong tiệm e là lọt mắt xanh của ngài. Hay là ngài xem qua đá quý gia công nhé?”
Thư Sách
Ở biên quan, mức độ tiêu dùng của quân dân hạn, trang sức ở tiệm bạc quá xa hoa cũng ai mua nổi.
Đỗ Thập Nhất căn bản hứng thú, nhưng vẫn vẻ đây: “Vậy đem món báu vật trấn tiệm của các ngươi đây.”
“Vâng, .” Chưởng quỹ vô cùng vui vẻ, đem một bộ trang sức ngọc bích lộng lẫy đưa đến mặt Đỗ ThậpNhất, ân cần giới thiệu.
“Đây là bộ ba cây lược cài tóc, một đôi trâm cài, một đôi bộ diêu (trâm tua rua), kiểu dáng đang thịnh hành nhất kinh thành, cố ý tìm đá quý nhất để khảm lên…”
Ông thao thao bất tuyệt, nhưng tầm mắt của Đỗ Mười Một vô tình dừng Mộc Vãn Tình, chút thất thần.
Huynh Mộc Vãn Tình xem trang sức sự tiếp đón của tiểu nhị. Nàng chọn trúng một bộ trang sức bằng vàng, gồm mười hai cây lược cài tóc, một đôi trâm cài tóc và hoa điền, kiểu dáng và chất liệu đều hợp với tuổi của Mộc nhị phu nhân.
Mộc Vãn Tình chọn đồ nhanh, mắt cũng , chọn hàng tinh xảo. Vàng thì giá cả cũng giới hạn.
Mộc Tử Ngang thấy đau đầu: “Muội , chọn cái gì đây?”
Mộc Vãn Tình lướt mắt qua một đống trang sức: “Mua một đôi trang sức cài trán , cái tồi.”
“Được.” Mộc Tử Ngang ý kiến.
Mộc Vãn Tình chọn một đôi vòng tay vàng chạm khắc long phượng vờn ngọc: “Cái chuẩn cho đại ca.”
Mộc Tử Ngẩng vô cùng vui vẻ, nhất định sẽ thích. “Muội , cũng chọn mấy món , nhị ca tặng .”
Mộc Vãn Tình nỡ từ chối ý của , bèn chọn một đôi khuyên tai ngọc trai, hạt châu tản ánh sáng dịu dàng. “Em thích cái .”
Cũng đắt, nhưng hợp với khí chất của Mộc Vãn Tình.
Hai em bàn bạc qua , khí vô cùng hòa thuận.
“Lấy mấy món . Tính tiền .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-118.html.]
Tiểu nhị vui khép miệng: “Vâng ạ, xin chờ một lát.”
Hắn lấy bàn tính bên cạnh tính tiền. đúng lúc , Đỗ Mười Một rốt cuộc cũng lên tiếng: “Vị cô nương , một việc nhờ. Ta là đàn ông, rành về trang sức, cô thể giúp chọn vài món ?”
Lời cũng coi như hợp tình hợp lý, chưởng quỹ và tiểu nhị đều nghĩ nhiều.
Mộc Vãn Tình nheo mắt. Cuối cùng cũng đến.
Nàng ngây thơ hồn nhiên: “Được chứ ạ. Ta thích nhất là giúp đỡ khác. Lão bá, ngài yên tâm, mắt của lắm.”
Mộc Tử Ngang bất giác rùng . Muội cứ thế là sắp gài bẫy ai .
Sắc mặt Đỗ Mười Một đen sì: “Đa tạ cô nương. Có điều, cũng lớn hơn cô nương bao nhiêu, là cứ gọi một tiếng đại ca .”
Hắn Mộc Vãn Tình cứ luôn nhắc nhở về cách tuổi tác.
Mộc Vãn Tình vờ như nhận , nghiêm túc lắc đầu: “Không . Cha trông còn trẻ hơn ngài. Cha mà vô lễ như , ông sẽ giận đấy.”
Đỗ Thập Nhất tức hộc máu. Rốt cuộc là nó ngây thơ thật, cố ý ? “Vậy gọi Thập Nhất gia .”
“Được.” Mộc Vãn Tình tủm tỉm, liếc quầy hàng, bên bày đầy trang sức rực rỡ.
“Để hỏi , ngài định tặng cho ai? Thân phận và tuổi tác khác , sở thích cũng sẽ khác .”
Đỗ Thập Nhất nàng chằm chằm, đầy ẩn ý: “Là tặng cho một cô gái mười mấy tuổi, trạc tuổi cô nương đây. Cứ chọn theo sở thích của cô nương là .”
Đến lúc đó, sẽ tặng trang sức cho nàng, nàng nhất định sẽ vô cùng kinh hỉ, và sẽ cơ hội.
“Ra là .” Mộc Vãn Tình càng rạng rỡ. Không lừa ngươi đúng là với bản .
“Như đây, thích hồng ngọc huyết bồ câu, màu sắc tươi tắn, thuần khiết. Một bộ trang sức đầy đủ ít nhất cũng 32 món. Như mặt dây chuyền thì dùng đá quý cỡ bằng trứng chim cút mới đủ tầm. Như mũ phượng tạo hình song phượng xuyên hoa bằng vàng khảm ngọc, mười mấy viên đá quý khảm lên thì trông dáng. Rồi còn trâm cài, hoa điền, khuyên tai... đều dùng đá quý tương xứng. Tính ít nhất cũng 60 viên hồng ngọc, viên nhỏ nhất cũng cỡ móng tay, như mới tạm gọi là đủ bộ.” (Chú thích 1)
Thật trùng hợp, trong tay nàng đang một bộ như .
là nên cho nó " " .
Đỗ ThậpNhất: …
Nghe thấy đắt .
mà, mấy món trang sức nàng chọn đắt.
Mộc Vãn Tình tiện tay cầm một chiếc vòng ngọc lên, khóe miệng nhếch lên. Tiệm bạc tuy là hàng cao cấp nhất Lương Thành, nhưng so với kinh thành thì kém xa.
Không đúng, so với các thành trấn phồn hoa gần kinh thành cũng bằng.
“Con gái ai cũng thích , thích đổi trang sức liên tục. Có hồng ngọc , thì ngọc bích, lục bảo thạch, phỉ thúy cũng sắp xếp đủ cả. Như mới là cách của nhà thể diện.”
“Mấy món trang sức cũng , nhưng so với hàng đỉnh cấp thì còn cách. Ta thấy, vẫn là nên đặt riêng.” Nàng mở to đôi mắt tò mò: “Lão bá… À, nhầm, Thập Nhất gia, xem ngài ăn mặc cũng vẻ tử tế, chắc là tiền để đặt riêng chứ.”
Nàng đến mức , thằng đàn ông nào dám thừa nhận tiền, huống hồ Đỗ Thập Nhất còn đang mưu đồ.
Đỗ Thập Nhất trong lòng đắng ngắt, nhưng thể : “Đương nhiên, thiếu tiền.”
Hắn còn kịp đặt hàng, Mộc Vãn Tình vui vẻ : “Vậy quá ! Chưởng quỹ, cứ theo lời . Ông cho một cái giá hữu nghị nhé. Tuy là thiếu tiền, nhưng tiết kiệm đồng nào đồng đó, đúng ?”
Sắc mặt Đỗ Thập Nhất t đờ đẫn, đầu óc nghĩ cách thoát .