Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:54:00
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài phố ăn vặt tụ tập nhiều bá tánh, thời gian càng trôi, càng lúc càng đông.

Những đầu, tay ai cũng cầm một phiếu ăn miễn phí, vẻ mặt hưng phấn, kích động, thấp thỏm bất an.

“Miễn phí thật ? Sao cứ thấy thể nào tin ? Người đông quá.”

, thế thì lỗ vốn c·hết. Chủ quán rốt cuộc nghĩ gì ?”

“Kệ . Dù cũng quảng cáo , miễn phí là ầm lên, lý mà.”

“Người buôn bán nhỏ cũng dễ dàng, miễn phí thì thôi .”

chịu . Hôm qua nhịn ăn cả ngày, chỉ chờ bữa đấy.” Người chiếm lợi ích nhỏ nhiều.

Giữa tiếng bàn tán sôi nổi, cánh cổng lớn của phố ăn vặt từ từ mở . Mộc Vãn Tình dẫn theo một nhóm "bảo an" bước .

Mọi hưng phấn ùa lên, liền Lý phó đội ngăn : “Nghe Mộc tộc trưởng vài lời .”

Mộc Vãn Tình cảnh tượng dòng chen chúc xô đẩy, khẽ mỉm : “Hoan nghênh đến ủng hộ. Chắc ai cũng chờ sốt ruột , nên nhiều nữa. tuyên bố, Phố Ẩm Thực Thủy Mộc chính thức khai trương!”

đến đây từ lúc trời còn tờ mờ sáng. Đồ ăn miễn phí, ai mà bỏ lỡ?

Lời nàng dứt, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang lên, bùm bùm, náo nhiệt vô cùng. Khai trương !

Mọi ồ ạt xông , sợ chậm một bước là hết sạch.

trong, ai nấy đều sững sờ. Nơi … cũng hoành tráng quá.

Hai bên là những cửa hàng tường trắng ngói xám, mang vẻ mộc mạc, yên tĩnh, khiến như lạc một trấn cổ Giang Nam. Con đường ở giữa sạch sẽ, bằng phẳng mà rộng rãi. Những chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo cao, điểm xuyết thêm vài phần vui mừng.

Giữa phố còn ghế đá để nghỉ chân, trông nhỏ nhắn mà tinh xảo.

Khói bếp lượn lờ, hương thơm của đủ loại thức ăn lan tỏa trong khí, xộc thẳng mũi, khiến kìm mà nuốt nước miếng.

Cửa mỗi nhà đều bày biện những món ăn vặt trông vô cùng hấp dẫn, khiến hoa cả mắt, xuể.

Cả con phố thấy điểm cuối, là đồ ăn ngon. Nhiều thế chọn món nào bây an?

Các chủ quán đều dùng hết tuyệt chiêu để mời chào khách: “Khách quan, nếm thử tào phớ nhà ạ, thể ăn mặn, thể ăn ngọt, trơn mượt, thơm mềm, ăn ăn nữa, bỏ lỡ là hối hận cả đời nha!”

“Bánh bao ngập nước đây, bánh bao ngập nước đây! Vỏ mỏng nhân thơm, ai ăn qua cũng khen ngon!”

“Bánh rán ngũ cốc nhà ngon rẻ, một cái chỉ hai văn tiền…”

Thư Sách

Ngay lập tức chạy tới, chìa phiếu miễn phí : “Cho một cái.”

“Có ngay ạ!” Quán bánh rán là nơi khai trương đầu tiên. Ông chủ nhận lấy phiếu, vui vẻ một chiếc bánh rán đầy đặn.

“Của ngài đây ạ.”

Thực khách cầm lấy, vội vàng đưa miệng. Ờ… Ờ… Ờ? Cái vị

Hắn sững sờ, ngay đó tăng tốc độ ăn. Người vây xem sốt ruột c·hết: “Thế nào? Ngon ? Đừng ăn nữa, một câu xem nào.”

Ai cũng đang vội chờ ngươi đ.á.n.h giá đây.

thực khách như điếc sợ súng, bộ tâm trí chiếc bánh rán thơm lừng hấp dẫn. Hương vị tuyệt diệu khiến cảm nhận hạnh phúc từng .

Hắn cảm thấy một cái đủ . Hắn móc mấy đồng tiền: “Chủ quán, cho thêm một cái nữa! Không, năm cái ! Ta mang về cho nhà nếm thử.”

Món ngon như mà chỉ hai văn tiền, quá hời! Hắn cảm thấy thể thường xuyên tới đây.

Ông chủ vui sướng tột độ. Quả nhiên, Mộc Vãn Tình là thông minh nhất, lời nàng bao giờ sai.

Nàng đề xuất hoạt động miễn phí khiến các tộc nhân lo lắng thôi. Tặng cả ngàn phần, lỗ vốn quá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-124.html.]

bây giờ họ mới phát hiện, Mộc Vãn Tình đúng là xa trông rộng, một tài năng marketing thiên bẩm.

Trong chốc lát, quầy hàng nào cũng chật cứng thực khách, náo nhiệt vô cùng.

Mọi tùy ý lựa chọn, mong chờ thấp thỏm. Lỡ chọn sai, ngon thì ?

khi nếm thử miếng đầu tiên, suy nghĩ đều tan biến.

Chỉ còn một ý niệm duy nhất: Ăn!

Trời ơi, món ngon đến thế ? Cảm giác như đây ăn cám heo.

Mọi như mở một thế giới mới, thấy một nền văn hóa ẩm thực khác.

Ăn miễn phí một phần xong, họ cam tâm tình nguyện móc tiền , dọc con phố mua hết món đến món khác. Buôn bán đắt hàng vô cùng.

Người thật sự quá đông, Mộc Vãn Tình sợ xảy chuyện nên đành cho hạn chế dòng . Từng đợt , cho một đợt khác .

càng , càng khơi dậy sự tò mò của .

Người đời vốn thích hùa theo, kể cả những giành phiếu miễn phí cũng ùn ùn kéo đến xếp hàng.

Ở góc đường cách đó xa, ít đang xem, tất cả đều là của Đỗ gia.

Đỗ Cửu và Đỗ Thập Nhất cũng ở trong đó. Họ kinh hãi lượng đang đổ về: “Toàn bộ bá tánh trong thành kéo đến đây hết ? Đây là ăn sập tiệm phố ẩm thực ? Để xem con Mộc Vãn Tình đó sợ .”

Đô Tư phủ lên tiếng, tất cả đều gây rối. Mọi đều đang chờ quan sát tình hình khi phố ẩm thực khai trương. Nếu phố ẩm thực nên chuyện, nó thể kéo theo kinh tế cả khu vực, hai vị Đồng tri đại nhân cũng đang mong chờ.

Nhiều chằm chằm như , bọn họ dám ngược gió gây án?

“Nó chắc chắn sợ.” Ánh mắt Đỗ Thất dừng ở tòa nhà nhỏ đầu tiên ở đầu hẻm, bên năm chữ lớn: "Tòa nhà Quản lý Trị an".

Tòa nhà đối diện là "Văn phòng Hậu cần", phụ trách tất cả các công việc liên quan.

Lúc , Mộc Vãn Tình đang bên cửa sổ lầu hai của Tòa nhà Trị an, tay cầm chén , chậm rãi thưởng thức, đôi mắt tĩnh lặng quan sát thứ bên .

là "tọa trấn hiện trường".

Bên tay nàng là một cây nỏ, đang nhắm thẳng xuống lầu.

Khóe miệng Đỗ Thất giật giật. Một tay cầm chén , một tay cầm nỏ, thật là… vi diệu.

Mộc Vãn Tình tỏ vẻ: V·ũ k·hí sát thương, thể dùng, nhưng nhất định ! Chỉ như , mới khiến đối thủ kiêng dè.

Dường như cảm giác đang , nàng liếc mắt qua, giơ chén về hướng đó, một động tác mời. Cử chỉ hào phóng, tiêu sái.

Đỗ Cửu nheo mắt: “Nó ý gì? Khiêu khích?”

“Mời chúng uống .” Đỗ Thất hiểu, nhưng càng hiểu hơn. Làm một chuyện lớn như , thể chút kích động nào? Giọng điệu bình thản, như thể đây là chuyện nhỏ đáng kể.

Đỗ Thập Nhất lạnh: “Ai thèm uống của nó. Ha hả, phần lớn đều là đến ăn miễn phí. Ta chờ xem nó ăn đến đóng cửa trong một ngày.”

Đỗ Cửu cũng vui khi thấy Mộc Vãn Tình đắc ý: “Không lẽ khai trương ngày đầu tiên đóng cửa thật ?”

Đỗ Thất khẽ lắc đầu, bụng vẫn còn hẹp hòi quá.

Chắc em Đỗ Cửu thất vọng . Một canh giờ trôi qua, càng lúc càng đông, như nước chảy, dòng ồ ạt, buôn bán quá phát đạt.

đông mà loạn, trật tự đó.

“Ủa, cứ thấy thấy ?”

“Chắc là cuối hẻm lối .” Đỗ Thất xoa bụng. “Ta đói , ăn gì đó. Mấy cùng ?”

Đỗ Thập Nhất dám tin : “Thất ca, điên ? Đó là phố ăn vặt của Mộc Vãn Tình mở!”

Đỗ Bảy vẻ mặt thản nhiên: “Thì ? Ta với nàng thù oán gì , sợ nàng bỏ độc thức ăn.”

 

 

 

Loading...