Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 127:7
Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:01:52
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyền sầm : “Đáng đ.â.m lắm, đ.â.m . C·hết cũng đáng đời. Hắn c·hết ? Nếu c·hết, điều tra nghiêm ngặt bộ việc đây của , nếu tra vi phạm pháp luật, tuyệt dung túng. Đại tỷ phu, chuyện giao cho xử lý.”
“Vâng!” Tưởng đồng tri sảng khoái nhận lời.
Ông sớm ngứa mắt một trong Đỗ thị nhất tộc, nhưng vì kiêng dè quá nhiều thứ nên tiện tay trừng trị.
Đỗ Thiếu Huyền thì khác. Hắn tay là danh chính ngôn thuận, chỉ là Tiểu tướng quân của Đỗ gia quân, là Phó chỉ huy sứ của Đô Tư phủ, mà còn là Thế tử của Thừa Ân Công phủ.
Hội tụ vạn ngàn sủng ái và quyền thế trong một , ở Tây Lương, chính là một , vạn , tương lai chính là chủ nhân của Tây Lương.
Tim Đỗ Cửu chìm tuyệt vọng. Vị ? Sao khuỷu tay hướng ngoài thế ?
Anh vợ của cũng coi như là một nhà với Đỗ Thiếu Huyền! Vậy mà cũng nể mặt!
Không , thể chờ c·hết.
“Trạch , ả cho , ả chỉ là một nữ phạm nhân lưu đày ti tiện, cả gia tộc đều phạm tội lớn, Hoàng thượng đày đến nơi ?”
Hắn Đỗ Thiếu Huyền ghét nhất là những tội phạm vi phạm pháp luật.
Ai ngờ, dứt lời, Đỗ Thiếu Huyền sắc mặt nghiêm nghị, cất cao giọng: “Tất cả Mộc thị nhất tộc, tiếp chỉ!”
Mộc Vãn Tình ngẩn : “Ơ, hả?”
Đỗ Thiếu Huyền lấy một thánh chỉ màu vàng sáng: “Mộc Vãn Tình, đây là thánh chỉ Hoàng thượng ban cho ngươi, quỳ xuống tiếp chỉ.”
Tất cả Mộc thị đều quỳ xuống. Các thực khách cũng quỳ xuống. Người Đỗ gia và quan sai cũng đều quỳ xuống. Thánh chỉ đại diện cho quân vương.
Chỉ riêng Mộc Vãn Tình còn đó, vẻ mặt vài phần mơ màng.
Mộc nhị gia kéo áo nàng: “Tình nhi, đừng ngây đó, mau quỳ xuống.”
Mộc Vãn Tình mím môi, chọn một chỗ bằng phẳng quỳ xuống, tim đập thình thịch. Nàng một dự cảm!
Đỗ Thiếu Huyền mở thánh chỉ, giọng trong trẻo vang vọng khắp phố ăn vặt:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu : Mộc thị Vãn Tình, tính tình hiền thục, siêng năng, nhu thuận, giữ trọn phép tắc, tài hoa xuất chúng. Nay ban thưởng trăm lượng vàng, đặc xá tội cho Mộc thị nhất tộc, chuẩn cho thường dân, cho phép trở về nguyên quán. Duy chỉ chi của Mộc Trọng Đức trong phạm vi đặc xá, ba đời con cháu tham gia khoa cử, quan. Khâm thử!” (Chú 3)
Hắn chính là khâm sai ban thánh chỉ, vượt đường xa mưa gió trở về, cho nàng một bất ngờ.
A a a! Lại là lệnh đặc xá!
Từ hôm nay trở , Mộc thị nhất tộc còn là tội phạm lưu đày, mà là dân thường!
Đáy lòng Mộc Vãn Tình dâng lên một luồng cảm xúc nóng hổi. Nàng thành công ! Nàng dùng công thức xi măng để đổi lấy một đạo thánh chỉ đặc xá!
Từ nay về , nàng còn phận trói buộc, thể quang minh chính đại gầy dựng sự nghiệp!
Các tộc nhân Mộc thị ngây ngẩn ngẩng đầu, dám tin.
Không qua bao lâu, một tiếng nức nở vang lên, đó, tiếng càng lúc càng lớn, vang trời.
Như lây nhiễm, vô rơi nước mắt.
Đây là "vui quá hóa "! Là mừng như điên khi thấy ánh sáng!
“Ta mơ cũng dám nghĩ sẽ ngày hôm nay! Mộc thị nhất tộc chúng tự do !”
“Sao cứ thấy tin nhỉ? Ta đang mơ đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-1277.html.]
“Là thật! Chúng tự do ! Chúng thể trở về kinh thành!”
Mộc Vãn Tình mím môi, đầu tiên thật lòng cảm tạ vị quân vương : “Hoàng ân bao la, Hoàng thượng minh. Tạ ơn Hoàng thượng.”
Nàng nhận lấy thánh chỉ từ tay Đỗ Thiếu Huyền, cẩn thận nâng niu, tâm trạng phức tạp lời nào diễn tả . Một tờ thánh chỉ mỏng manh, đổi vận mệnh của vô con .
Đỗ Thiếu Huyền nàng vài . Gương mặt vẫn còn nét trẻ con của nàng hợp với vẻ trầm trọng . Hắn hắng giọng: “Đây là vàng ngươi thích nhất, Hoàng thượng chỉ đích danh ban cho ngươi.”
Đây là vinh quang mà nàng dùng công lao đổi lấy.
Mộc Vãn Tình ước lượng vàng, mắt đảo tròn: “Vàng Hoàng thượng ban dùng ?”
Đỗ Thiếu Huyền thấy nàng khôi phục vẻ lanh lợi thường ngày, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Người khác đều cung kính trưng bày lên.”
“Thế dùng ?” Mộc Vãn Tình tha thiết .
Đỗ Thiếu Huyền hết cách với nàng: “Dùng . Số vàng ấn ký của Nội chế giám ( vàng của kho bạc).”
Mộc Vãn Tình lập tức vui vẻ: “Ta đúc một bộ trang sức vàng, ngày nào cũng đeo, ngày ngày đắm chìm trong hoàng ân. Ai dám bắt nạt , liền lấy trang sức vàng đập mặt kẻ đó.”
Đỗ Thiếu Huyền nhịn ha hả. là một con nhóc lém lỉnh.
Hai , khí thể hơn.
Thư Sách
Nội tâm Đỗ gia dấy lên sóng to gió lớn. Hóa Mộc Vãn Tình hề khoác lác, nàng thật sự " má" mặt Vua.
Nghe mà xem, thánh chỉ khen nàng như hoa, thể là điển phạm của nữ tử.
Vừa đặc xá, ban thưởng hoàng kim, đãi ngộ trong thiên hạ mấy ai hưởng.
Rốt cuộc, nàng thế nào?
Anh em Đỗ Cửu , miệng đắng ngắt. Bọn họ mà đắc tội một nhân vật "tay mắt thông thiên" như .
Bọn họ đúng là mắt mù!
Đỗ Thiếu Huyền lấy một hộp gấm: “Đây là lễ vật Thái tử tặng ngươi.”
Mộc Vãn Tình thích nhận quà, nhưng "vô công bất thụ lộc", nàng là nguyên tắc. “Ngài tặng gì? Chúng quen .”
“Là quà cảm ơn. Mấy bí phương của ngươi Thái tử dùng, hiệu quả.” Đỗ Thiếu Huyền đơn giản, nhưng ẩn tình bên trong tiện kể cho ngoài.
Mộc Vãn Tình bừng tỉnh ngộ, hóa " thể yếu" mà Đỗ Thiếu Huyền chính là Thái tử. Nàng còn tưởng là thương của , thật ngượng quá.
“Thái tử đúng là một bậc quân tử hiếm .”
Nàng mở hộp xem, chỉ kẹp hộp cánh tay: “Ngươi ăn gì ? Ta mời ngươi ăn.”
Mắt Đỗ Thiếu Huyền sáng rực. Suốt đường chỉ vội vàng chạy, gió bụi mệt mỏi, ăn uống tử tế.
“Ngươi tự tay ? Ta ăn mì thịt bò. Lần ăn một , cứ nhớ mãi.”
“Không thịt bò.” Mộc Vãn Tình tủm tỉm hỏi: “ món nào cũng ngon. Mì thịt heo thái sợi ăn ?”
“Ăn!” Đỗ Thiếu Huyền gật đầu cần nghĩ. Tay nghề của nàng quá tuyệt.
Mộc Vãn Tình động tác mời: “Ăn kèm một đĩa giò heo kho mềm dẻo, dai giòn sần sật, nhai thích mà hề ngấy, thêm mấy đĩa dưa trộn thanh mát nữa, bữa coi như đầy đủ.”
Tâm hồn Đỗ Thiếu Huyền như kéo mất, chút do dự theo Mộc Vãn Tình.
Tưởng đồng tri đôi nam nữ sóng vai bước mà trợn mắt há mồm. Cứ thế mà ?
“Trạch , về phủ ăn ! Đồ bên ngoài sạch sẽ, trong nhà đều nhớ , mong về nhà sớm.”
Đỗ Thiếu Huyền lúc mới nhớ còn ông rể, đầu vẫy tay: “Đại tỷ phu, cứ lo việc . Ta ăn cơm xong sẽ về phủ. Tay nghề của Vãn Tình cô nương còn ngon hơn cả ngự trù, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.”
“Ừm, ăn một là nhớ cả đời đấy. Đại tỷ phu, nhất là đừng nên ăn.”
Tưởng đồng tri: … là thằng em vợ trời đánh! Không thèm !