Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:08:25
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Thiếu Huyền đến cũng bá tánh nhiệt liệt chào đón, ai nấy đều vui vẻ gọi "Tiểu tướng quân".
Đỗ Thiếu Huyền cũng tươi đáp , còn vẻ lạnh lùng như .
Mộc Vãn Tình chút bất ngờ, nghĩ tới chào đón đến .
Đỗ Thiếu Huyền dường như thắc mắc của nàng, bình thản : “Là Đỗ gia chào đón, cá nhân .”
Đỗ gia nhiều thế hệ bảo vệ biên cương, vua giữ yên dân, che chở cho bá tánh một phương, tự nhiên là bá tánh kính yêu.
Hắn là thuộc dòng dõi đích truyền, gánh vác vinh quang của tổ tiên, kế thừa ý chí của cha ông, bảo vệ sự an bình của biên quan, đó là sứ mệnh của .
Có thể , Đỗ gia là thần hộ mệnh của Tây Lương, cũng là trụ cột tinh thần.
Mộc Vãn Tình mỉm , tuy còn trẻ tuổi nhưng tỉnh táo và lý trí, hổ là thừa kế mà Đỗ gia dốc lực bồi dưỡng nên.
“Mời.”
Quán đồ kho xếp một hàng dài dằng dặc, ăn tại chỗ, gói mang , buôn bán vô cùng đắt khách.
“Đây là việc ăn của nhà ngươi ?” Đỗ Thiếu Huyền kìm mà thêm vài , nơi còn náo nhiệt hơn cả một đường phố ở kinh thành.
“Vâng, tên cha .” Mộc Vãn Tình chào đang bận rộn, dẫn qua sảnh chính lên lầu hai.
Lầu hai mở cho khách, yên tĩnh.
Đỗ Thiếu Huyền chọn một vị trí sát cửa sổ, mở toang cửa . Tiếng ồn ào bên ngoài vọng , hương thức ăn xộc thẳng mũi, đây mới đúng là khí của cuộc sống đời thường.
Đã lâu lắm thấy cảnh náo nhiệt như , thật .
Những tùy tùng khác dàn , ở các vị trí cách Đỗ Thiếu Huyền xa, tạo thành thế bảo vệ.
Tiếng bước chân vang lên, Đỗ Thiếu Huyền sang, bất ngờ nhướng mày: “Đại tỷ phu, cũng lên đây?”
Tưởng đồng tri bước tới, xuống mặt Đỗ Thiếu Huyền: “Ta mà mời về, đại tỷ của tha cho ? Thôi, đợi ăn xong về chung.”
Ông khuyên nổi vị tiểu bá vương , đành chờ.
Từng món mỹ thực dọn lên như nước chảy, nào là thịt kho, thịt nguội, dưa muối, bánh bao ngập nước, xíu mại, lương bì, thịt dê xiên nướng... bày xuể mấy chiếc bàn.
Đỗ Thiếu Huyền nếm món giò heo kho Mộc Vãn Tình đề cử . Quả nhiên, món ăn mềm dẻo dai giòn, thơm mềm róc xương, ngon đến mức hận thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Thấy ăn ngon lành như , Tưởng đồng tri nuốt nước miếng, kìm mà đưa đũa.
Vừa nếm một miếng, mắt ông sáng rực lên. Trời ạ, món nào cũng ngon! Món xíu mại thế nào mà tươi thơm, c.ắ.n một miếng, vị giác như bùng nổ.
Món lương bì thì chua chua cay cay, sợi bánh dai dai, thấm đẫm nước sốt đậm đà, ngon tuyệt cú.
Ông càng ăn càng cuốn, mỗi món đều nếm thử. Hóa , đồ ăn cũng thể nhiều kiểu như . Chỉ riêng thịt heo mà cũng thể đủ món, nào là đồ kho, nào là bánh nhân thịt, bánh bao ngập nước, xương hầm tương, mà hoa cả mắt.
Ông vô tình ngẩng đầu, liền thấy Đỗ Thiếu Huyền đang , vẻ mặt một lời khó hết. “Sao ?”
Đỗ Thiếu Huyền nhướng mày: “Đại tỷ phu, bảo đồ bên ngoài sạch sẽ mà.”
Tưởng đồng tri thoáng hổ, nhưng lập tức mặt dày : “Không sạch sẽ, nhưng ăn bệnh. Thỉnh thoảng ăn cũng .”
Thôi , vui là .
Người ăn cơm như hổ đói. Không chỉ Tưởng đồng tri ăn vui vẻ, mà tùy tùng của Đỗ Thiếu Huyền cũng ăn ngấu nghiến, chỉ thấy tiếng nhai nuốt, ai buồn chuyện.
Mộc Vãn Tình bưng một cái khay lên, khay đặt một cái lẩu niêu và hai bát mì.
Đỗ Thiếu Huyền vội vàng tiến lên đỡ lấy: “Sao gọi một tiếng, để cho lấy? Đồ nặng như xách nổi, tay mỏi ? Lần đừng nữa.”
Tưởng đồng tri cái khay, Đỗ Thiếu Huyền. Có chút đồ thôi mà? Có đến mức đó ?
Mộc Vãn Tình đặt bát mì nhiều hơn mặt Đỗ Thiếu Huyền, còn bát mì ít hơn… Tưởng đồng tri định đưa tay nhận thì Mộc Vãn Tình kéo về phía .
Nàng bàn tay đang hụt hẫng của Tưởng đồng tri, vẻ mặt kinh ngạc: “A, Tưởng đại nhân cũng ăn ạ? Ngại quá, ngài ở đây, nên chỉ chuẩn hai bát.”
Câu cũng bình thường, nhưng nàng bồi thêm một câu: “Có điều, đồ bên ngoài sạch sẽ, ngài vẫn nên ăn ít thì hơn.”
Hay thật, nàng vẫn nhớ câu đó của Tưởng đồng tri, giờ trả đũa thật khéo.
là báo ứng nhãn tiền. Khóe miệng Tưởng đồng tri giật giật, con gái mà thù dai thì chẳng đáng yêu chút nào.
Tính tình cũng thật kỳ quái, ngay cả Đỗ gia cũng dám cà khịa, mà cà khịa còn thắng mới .
Mộc Vãn Tình còn để bụng ăn món khác, nên chỉ chuẩn cho nửa bát. Nàng nếm thử, hương vị tuyệt vời.
“Thế nào? Hợp khẩu vị của ngươi chứ?”
Đỗ Thiếu Huyền miệng nhét đầy mì, chỉ kịp giơ ngón tay cái lên. Từng sợi mì dày mỏng đều tăm tắp, dai ngon, vị chua cay, ăn kèm với trứng, mộc nhĩ, tỏi tây, đậu hũ, thịt băm, màu sắc mắt mà hương vị hấp dẫn. Hắn húp một ngụm nước dùng đỏ, vị tươi thơm lan tỏa nơi đầu lưỡi. Đây đúng là khẩu vị thích.
Nhìn ăn ngon lành, Mộc Vãn Tình mỉm , còn Tưởng đồng tri thì thèm chịu nổi.
Ăn thì ăn , cứ cái vẻ như từng ăn ngon ? Ngươi thường, ngươi là thừa kế duy nhất của Đỗ gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, ngự thiện cũng ăn cơ mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-128.html.]
Thèm quá, bây giờ?
cả hai mặt đều ý định chia sẻ. Thôi, ông đành gắp một cái bánh bao ngập nước, cho miệng. Ái! Nóng c·hết , còn b.ắ.n hết cả mặt.
Mộc Vãn Tình sang, tủm tỉm: “Phải dùng đũa chọc thủng vỏ bánh, hút nước dùng thì mới bỏng.”
Tưởng đồng tri im lặng. Nàng đang nhạo đúng ? Ông đành lảng sang chuyện khác: “Ngày đầu khai trương buôn bán tồi, nhưng phần lớn là dùng phiếu miễn phí, ngày mai sẽ thế nào.”
Mộc Vãn Tình gắp một đũa dưa muối: “Đến giờ 1100 , trong đó một nửa là dùng phiếu miễn phí, nghĩa là 600 tự bỏ tiền túi. Số liệu khá là .”
Tưởng đồng tri chút kinh ngạc: “Sao cô ?”
Mộc Vãn Tình thấy thật cạn lời, đây là kiến thức thông thường mà. Khảo sát thị trường là môn bắt buộc.
“Ta vẫn luôn ở lầu hai quan sát liệu. Chiều nay quan sát thêm một chút, đến ngày thứ tư là liệu sẽ định. Nếu lệnh giới nghiêm ban đêm thì còn thể kinh doanh thêm một đợt nữa.” Mộc Vãn Tình tự tin phố ăn vặt của , chỉ cần ai ăn qua, nhất định sẽ .
Tưởng đồng tri khẽ lắc đầu: “Chuyện đó thể nào.”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên. “Muội , , hết nguyên liệu nấu ăn !”
Là Mộc Tử Thành. Mấy ngày vẫn đang dưỡng thương, nhưng chịu yên, nên theo cha xử lý bộ phận hậu cần. Việc thu mua tập trung là khâu quan trọng nhất.
Mộc Vãn Tình nhịn , xem buôn bán ngoài dự kiến, mới nửa ngày hết sạch lượng hàng cả ngày.
“Đừng hoảng. Cử các thôn xung quanh thu mua. Trước đây lên phương án ? Cứ theo đó mà .”
Mộc Tử Thành lấy bình tĩnh: “Được, hiểu , sẽ phái mấy đội các thôn khác để thu mua.”
Trước đây, Mộc Vãn Tình phái tìm hiểu các thôn xung quanh, nắm rõ tình hình mỗi thôn như lòng bàn tay. Họ bao nhiêu gia cầm, rau củ, bao nhiêu lương thực, nàng đều nắm rõ. Nàng giá thu mua cao hơn thị trường một chút, nên ai cũng vui vẻ bán cho nàng.
“Chờ phố ăn vặt quỹ đạo, là thể định nguồn cung, để các thôn dân tự mang hàng thành giao, đều đỡ tốn công hơn.”
Tưởng đồng tri hứng thú với mấy chuyện : “Cô nắm rõ là . Ta chỉ lo thu thuế. Cô đảm bảo với chúng , phố ăn vặt thể mang cho Lương Thành một nửa thu nhập từ thuế so với năm ngoái.”
Mộc Vãn Tình sớm tra qua liệu thuế năm ngoái của Lương Thành, thấp đến mức tưởng.
cũng thôi, ở đây ngành công nghiệp trụ cột, nhà xưởng lớn bền vững, thuế thu từ bá tánh cũng cao.
“Việc đó gì khó. Quan trọng nhất là thúc đẩy kinh tế xung quanh. Không xa, ít nhất chúng cung cấp 400 việc , giúp 400 hộ gia đình sinh hoạt đảm bảo, các thôn xung quanh cũng thu nhập nhất định, cuộc sống dần dần sẽ lên.”
Đây là điều thể thấy bằng mắt thường, Tưởng đồng tri cũng thừa nhận. Chỉ riêng 400 việc đó là quý .
Đỗ Thiếu Huyền c.ắ.n một miếng gà giòn thơm, món cũng ngon ghê. “Gà vịt thịt cá cung cấp kịp ?”
Xem lượng tiêu thụ , e là khó.
Mộc Vãn Tình sớm chuẩn : “Một hai tháng thì còn , nhưng về sẽ theo kịp. Ta cho nuôi gà, vịt, heo ở nông trang. Sắp tới cũng sẽ khuyến khích chăn nuôi gia cầm và trồng rau củ quả nhiều hơn. Tốt nhất là quan phủ cũng nên kêu gọi một chút.”
Tưởng đồng tri gật đầu, đây là chuyện đối với bá tánh Tây Lương. Bá tánh sợ khổ, sợ mệt, chỉ cần kiếm tiền, bảo họ gì họ cũng chịu.
Đỗ Thiếu Huyền chút tò mò: “Nông trang gì ?”
Mộc Vãn Tình dạo dồn hết tâm sức cho phố ăn vặt, thời gian lo cho nông trang, mới chỉ phần xây dựng cơ bản.
Nhân lực đủ, nàng liền thuê dân làng ở thôn Hòa Mộc đến việc. Trước đây Mộc thị nhất tộc từng ở nhờ thôn Hòa Mộc một thời gian, cũng chút tình nghĩa.
Dân làng thôn Hòa Mộc sống khá giả, ai cũng xanh xao vàng vọt. Vừa bao ăn ở, lương tháng, tranh đến việc.
Thời buổi , chỉ cần ăn no là .
Nàng phái Mộc nhị gia, Mộc Tử Ngẩng và Mộc Tế qua đó trông coi. Mỗi ngày nàng đều qua xem xét tình hình một chuyến, tiến độ coi như thuận lợi.
Chỉ là Mộc nhị gia mệt quá sức, đây bận trông coi xây dựng, bây giờ về quản lý bộ phận thu mua. Còn việc kinh doanh của quán (đồ kho) đều do một tay Mộc nhị phu nhân lo liệu. Tuy ít giúp việc, nhưng cũng mệt kém.
Nói cho cùng, vẫn là đủ . Chờ phố ăn vặt quỹ đạo, tuyển thêm là .
Giờ họ là dân thường, thể quang minh chính đại mua sản nghiệp, ăn buôn bán. Phải tuyển thêm quản gia và quản lý trang trại thôi.
Vô ý nghĩ lướt qua đầu nàng: “Ta mua một cái nông trang, vẫn đang trong giai đoạn xây dựng ban đầu, tường rào mới quây xong, bên trong vẫn là đất hoang, nhưng ảnh hưởng đến việc chăn nuôi gia cầm.”
Phân heo thể bón đất, cũng là một phương án.
Đỗ Thiếu Huyền linh cảm mách bảo rằng nông trang của nàng chắc chắn tầm thường: “Có rảnh sẽ qua xem.”
“Được thôi.” Mộc Vãn Tình nhớ một chuyện: “À đúng , ngươi ở kinh thành gặp Tằng đại nhân và ?”
“Bọn họ cùng về…”
Mộc Vãn Tình mừng rỡ, bất giác ngoài cửa sổ: “A! Vậy họ ?”
Đỗ Thiếu Huyền cùng đoàn Tằng đại nhân xuất phát từ kinh thành cùng . “Bọn họ cùng gia quyến nên chậm lắm, còn hợp thủy thổ ngã bệnh. Ta bảo họ dừng ở địa phương chữa bệnh, còn phi ngựa về ban chỉ.”
Thư Sách
Các triều đại đều quy định, chỉ khi việc khẩn cấp mới phép dùng dịch trạm hỏa tốc 600 dặm.
Một khi khởi động hỏa tốc 800 dặm, đó chính là đại sự kinh thiên động địa, như là chiến sự bùng nổ. Theo tư liệu lịch sử Mộc Vãn Tình , năm Thiên Bảo thứ 14, An Lộc Sơn phản, quan viên địa phương khởi động biện pháp khẩn cấp cao nhất, dùng hỏa tốc 600 dặm để báo tin cho quân vương. (Chú 1)
Không hỏa tốc 800 dặm, điều kiện giao thông lúc đó cho phép.
Cho nên, thể vì một đạo thánh chỉ đặc xá mà dùng đến hỏa tốc 600 dặm chứ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, phim ảnh thôi, xem cho chứ đừng tin thật.
Đỗ Thiếu Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhướng mày: “Hiện tại một tin và một tin , ngươi tin nào ?”
Mộc Vãn Tình sáng mắt lên. Còn tin nữa ?