Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-11-16 09:22:11
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thật , Đỗ Thiếu Huyền căn bản để bụng chuyện đó. Hắn quá nhiều việc , bận học võ, bận học hành, bận học binh pháp. Lịch trình mỗi ngày của đều kín mít, bận đến mức quên luôn chuyện đó. Chỉ cần thấy Lý thị, liền nhớ .

“Mẹ thích bà như , con buồn.”

Thật là... quên béng mất! Thế giới rộng lớn như , mà để ý mấy chuyện vặt vãnh đó?

Tim Đỗ phu nhân như d.a.o đâm, đau đớn vô cùng. “Con ngốc, là sai , , hại con... khiến con căm ghét phụ nữ…”

Đỗ Thiếu Huyền mới là cục cưng của bà, là đứa con trai duy nhất bà yêu thương như mạng, là chỗ dựa tương lai của bà.

Một ả nghĩa nữ thì mà so sánh ? Bà chỉ hận mắt mù, che mắt, dẫn sói nhà.

Lúc , trong lòng bà chỉ còn sự tự trách, và ngập tràn hận thù với Lý thị.

Tất cả sự yêu thích đây đều tan thành mây khói.

Thấy bà hiểu lầm, Đỗ Thiếu Huyền há miệng định giải thích, nhưng lời đến bên miệng nuốt .

Thôi, cứ để bà nghĩ , cũng đỡ thúc giục chuyện cưới xin mỗi ngày.

Đỗ Cửu nãi nãi sợ hãi. Bà cứ ngỡ chuyện qua lâu như , sớm lật sang trang mới, ai ngờ còn ngày lôi .

“Con ! Thiếu chủ, ngài hiểu lầm ! Ta lớn hơn ngài nhiều như , thể…”

Đỗ Thiếu Huyền thản nhiên hỏi: “Ý bà là đang dối?”

Đỗ Cửu nãi nãi vội vàng biện giải: “Không , ý là lúc đó ngài còn nhỏ, hiểu chuyện nam nữ, nên suy nghĩ nhiều thôi.”

Đỗ Thiếu Huyền vẫn chất vấn với vẻ mặt vô cảm: “Vậy ý bà là ngu xuẩn?”

“Không, , , …” Đỗ Cửu nãi nãi nhắm mắt, phát hiện kiểu gì cũng đúng. Tại như ?

Đỗ Cửu thấy thế, tức điên : “Ta hưu ngươi! Đồ tiện phụ! Ta sớm nên loại đàn bà dã tâm bừng bừng như ngươi sẽ cam chịu bình thường!”

Thư Sách

So với thừa kế duy nhất của Đỗ gia, thống soái tương lai của Đỗ gia quân, thì , Đỗ Cửu, là cái thá gì.

mấy năm nay, dù nạp mấy phòng th·iếp, vẫn luôn tôn trọng chính thê, giao hết việc nội vụ cho bà xử lý, con cái do vợ cả sinh cũng ưu tiên.

Đổi cái gì?

Đỗ Cửu nãi nãi lóc phủ nhận, nhưng thể đổi quyết định của Đỗ Cửu. Hơn nữa, Đỗ phu nhân chán ghét bà . Mất chỗ dựa, còn ai coi bà gì nữa?

Mộc Vãn Tình mấy quan tâm đến chuyện . Chị em nhà họ Lý coi như xong đời, còn cơ hội lật .

Nàng quan tâm Đỗ Thiếu Huyền hơn, thỉnh thoảng liếc một cái. Đỗ Thiếu Huyền cảm nhận ánh mắt của nàng, môi khẽ mấp máy, nhưng lời khác: “Ta ăn lẩu xào cay.”

Lần Mộc Vãn Tình nhắc tới, lẩu và lẩu xào cay sẽ là món tủ của nàng. Bị nàng cho thèm luôn.

Mộc Vãn Tình gật đầu chút do dự: “Được thôi. Ta sắp xếp ngay. Ăn kèm với bánh lạnh và thạch giải khát thơm ngọt, ngon lắm.”

Ẩm thực sức mạnh chữa lành kỳ diệu. Tâm trạng , ăn một phần đồ ngọt thể giảm bớt áp lực.

Lòng Đỗ Thiếu Huyền ấm lên. Người cứ nàng thông minh tuyệt đỉnh, mưu trí vô song, khiến khác kiêng dè sợ hãi.

những đó thấy sự nhân hậu, nghĩa hiệp của nàng. Nàng dám dám chịu, dũng cảm gánh vác trách nhiệm, là một vô cùng hiếm .

Rõ ràng, một cô gái cập kê như nàng cần gánh vác gánh nặng của cả gia tộc. Với năng lực của nàng, sống an nhàn cho riêng quá dễ dàng.

nàng vẫn dứt khoát , gắn kết gia tộc đang tan đàn xẻ nghé, kéo họ khỏi vũng bùn, che chở họ bình an suốt chặng đường. Tới biên quan vẫn tiếp tục bảo bọc, tìm cho họ con đường sống.

Một cô gái chí tình chí nghĩa, nhân ái như , hiếm thấy đời.

“Trạch Nhi, vị chính là…” Đỗ phu nhân tới, ánh mắt Mộc Vãn Tình đầy lo lắng.

Đỗ Thiếu Huyền trịnh trọng giới thiệu: “Tộc trưởng Mộc thị nhất tộc, Mộc Vãn Tình, cũng là một tay tạo nên phố ăn vặt Nam thành.”

“Đây là mẫu của .”

Mộc Vãn Tình cúi chào Đỗ phu nhân, cử chỉ phóng khoáng, lễ nghi chê .

Đỗ phu nhân sớm đại danh của nàng, nhưng đây là đầu tiên gặp mặt, khỏi nàng thêm vài .

Một cô gái vướng đầy thị phi, một kẻ chuyên gây rối, rốt cuộc dựa mà khiến con trai bà bằng con mắt khác?

Chỉ thấy nàng một hồ phục gọn gàng, tóc đuôi ngựa buộc cao, diện mạo thanh tú, đôi mắt trong veo như nước, thần thái kiêu ngạo cũng nịnh bợ, vô cùng tự nhiên, phóng khoáng.

Trong mắt Đỗ phu nhân sự đề phòng: “Ta sớm tên của cô. Không cô và Trạch Nhi nhà quen như thế nào?”

Thân là một , bà quan tâm nhất là điều .

Mộc Vãn Tình tủm tỉm: “Ngài là ân nhân cứu mạng của   ạ. Lúc đó ngài b.ắ.n một mũi tên cứu , tiễn pháp cực kỳ lợi hại. Ngài hiệp nghĩa, hào khí nhất mà  từng gặp, tay giúp đỡ cả quen . Điều đó thấy hình ảnh bậc nhân nghĩa trong truyền thuyết…”

Nàng thao thao bất tuyệt "thổi cầu vồng" (nịnh hót), mặt đỏ, tim đập, năng vô cùng tự nhiên.

Đỗ phu nhân yêu con như mạng, khác khen bà chắc bà vui, nhưng khen con trai bà, bà liền cao hứng.

Bà lập tức thấy Mộc Vãn Tình thuận mắt hơn nhiều. Ừm, thật mắt , là một đền ơn, giống lũ bạch nhãn lang nào đó.

Đỗ Thiếu Huyền đỏ mặt: “Khụ khụ, đừng nhắc mấy chuyện đó nữa.”

Mộc Vãn Tình đầu tiên thấy đỏ mặt, thấy cũng mới lạ, bèn cố ý trêu chọc: “Sao nhắc? Làm việc thì tuyên dương chứ. Đỗ phu nhân, ngài đúng ạ?”

Đỗ phu nhân chính là kiểu "cuồng con trai", trong mắt một , con trai luôn là giỏi nhất. Huống hồ, Đỗ Thiếu Huyền đúng là trưởng thành thành một nam tử xuất sắc.

, con trai đúng là một hảo nam nhi hiếm đời.”

Trong mắt Mộc Vãn Tình lóe lên ý . Tính tình … đúng là dễ dỗ thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-132.html.]

“Không sai ạ. Dù  cũng thấy ai hơn ngài . Đỗ phu nhân, ngài bồi dưỡng ngài như thế nào ? Ngài thật lợi hại.”

Câu gãi đúng chỗ ngứa của Đỗ phu nhân, giọng bà cao lên mấy tông: “Thằng bé từ nhỏ tự giác, thông minh lanh lợi, học gì cũng nhanh. Ba tuổi bắt đầu luyện võ, còn nhỏ mà nghị lực hơn cả lớn, mưa dầm gió bấc cũng nghỉ…”

Tuy bà bồi dưỡng, nhưng là bà sinh mà.

Đỗ Thiếu Huyền vỗ trán thở dài. Phụ nữ thật kỳ lạ. “Mẹ, ai khen con trai như ?” Lại còn khen thẳng thừng như , ngại c·hết .

Mộc Vãn Tình tủm tỉm: “Sao thể khen ạ? Có một con trai giỏi giang như là niềm tự hào lớn lao, khoe cho cả thế giới chứ.”

Từng câu từng chữ của nàng đều trúng tim đen Đỗ phu nhân. Bà nhịn mà gật đầu: “Vẫn là Vãn Tình hiểu chuyện. Ta cho con , Trạch Nhi lúc nhỏ…”

Đỗ Thiếu Huyền cạn lời. Mới còn đầy vẻ đề phòng, giờ gọi "Vãn Tình" thiết .

“Mẹ, mệt ? Con đưa về nhà.”

“Này…” Đỗ phu nhân chút thèm.

Mộc Vãn Tình lanh lợi cỡ nào, liếc mắt là tâm tư của bà, tủm tỉm đưa lời mời: “Hay là cùng qua chỗ  dạo một chút? Ta tự tay vài món ngon cho hai vị, tay nghề của cả Thái tử chứng thực đấy nha.”

Quả nhiên, câu thu hút sự chú ý của Đỗ phu nhân. “Thái tử?”

“Là thế ạ…” Đỗ Thiếu Huyền đơn giản giải thích nguyên do.

Lòng hiếu kỳ của Đỗ phu nhân khơi dậy . “Vậy nếm thử mới .”

Đương nhiên, bà cũng nỡ về nhà ngay. Khó khăn lắm mới gặp một hợp cạ như . Chịu bà khoe con trai, còn thật lòng cảm thấy bà đúng, khen , còn hùa theo khen cùng, đúng là hợp ý.

Đỗ Thiếu Huyền: …

Một đoàn rầm rộ kéo đến phố ăn vặt. Đỗ phu nhân là đầu tiên đến nơi như thế , cảm thấy mới lạ.

Phố ăn vặt vẫn đông nghịt khách. Ba ngày đầu khai trương doanh thu vô cùng kinh ngạc, khiến Mộc thị nhất tộc vui mừng khôn xiết. Sau đó lượng khách giảm xuống.

vài ngày , đông đúc trở . Có là khách quen, dẫn cả gia đình đến dạo ăn.

Đồ ăn ngon rẻ, tội gì mà đến.

Cũng danh mà tìm đến. Tiếng tăm của phố ăn vặt vang xa, ở Lương Thành ai .

Đỗ phu nhân dòng đen nghịt, vẻ mặt thể tin nổi: “Người Lương Thành giàu ?”

Mộc Vãn Tình giải thích: “Có món thì đắt, nhưng cũng món đắt, giá cả bình dân. Chỉ cần bỏ mấy văn tiền là thể ăn no nê.”

“Gần đây cuộc sống của bá tánh Lương Thành chút cải thiện. Chỉ cần chăm chỉ, ai cũng thể tìm một công việc. Khi rủng rỉnh tiền, họ cũng sẽ bạc đãi bản .”

Giống như giai đoạn đầu xây dựng, bất kể là phố ăn vặt nông trang đều cần một lượng lớn nhân công, Mộc Vãn Tình trả tiền công sòng phẳng.

Các loại vật liệu xây dựng, đồ đạc, trang trí, hoa cỏ… liên quan đến nhiều mặt, đủ để giúp một nửa Lương Thành việc , tiền kiếm.

Sau khi khai trương, nguyên liệu nấu ăn là một khoản chi tiêu lớn, hơn nữa còn liên tục và lâu dài, giúp các thôn xung quanh cũng kiếm tiền.

Những tiền trong tay, tiêu ở phố ăn vặt, tạo thành một chuỗi tiêu dùng chỉnh.

Chỉ khi tiền tệ lưu thông, nó mới sinh giá trị.

Một con phố ăn vặt âm thầm đổi nhiều thứ, ảnh hưởng đến nhiều .

Người đông mắt tạp, sợ xảy chuyện, Mộc Vãn Tình mời cửa hàng của .

Tuy khai trương, nhưng bên trong đầy đủ thứ, trang trí phong cách, khiến khỏi cảm thấy thư giãn.

Nàng lệnh một tiếng, mỗi nhà liền mang món ăn vặt độc quyền của lên, xếp thành một hàng dài, trông như một ngọn núi đồ ăn, vô cùng hoành tráng.

Đỗ phu nhân mà ngây . Nhiều đồ ăn ngon thế ? Món nào trông cũng hấp dẫn.

“Mấy món thật sự rẻ ?”

Mộc Vãn Tình chỉ từng món: “ ạ. Cái bánh chỉ hai văn tiền, bánh bách hoa cũng chỉ ba văn tiền, sữa năm văn tiền, mì xào năm văn tiền…”

Đừng giá rẻ, nhưng lượng nhiều, lợi nhuận hề nhỏ.

Đỗ phu nhân cầm lấy một chiếc bánh bách hoa nếm thử, mềm mại, thơm ngọt, ngon. Mấy món đồ ngọt cũng hợp ý bà.

“Điểm tâm trong phủ chúng cũng ngon bằng, mà một lượng bạc thì đừng hòng mua .”

Mộc Vãn Tình ngọt: “Vậy ngài cứ nếm thử hết . Nếu thích món nào, cứ bảo hạ nhân mỗi ngày qua lấy.”

“Cô nỡ ?” Đỗ phu nhân nhịn nàng thêm một . Thứ tuy rẻ, nhưng ngày nào cũng lấy thì chịu nổi.

Mộc Vãn Tình đương nhiên ngại. Nàng bây giờ thiếu tiền, thể dỗ cho Đỗ phu nhân vui vẻ là . Dù cũng là nữ chủ nhân của Lương Thành, giữ quan hệ thì lợi ích nhiều hơn.

“Người khác thì tiếc, nhưng ngài khác. Ngài là mẫu của ân nhân cứu mạng  mà. Không ngài, ngài , cũng cứu mạng  .”

Đỗ phu nhân dỗ cho mát lòng mát , ăn uống, bắt đầu kể chuyện xưa của Đỗ Thiếu Huyền. Một thổi, một hùa theo, trông vẻ hận vì gặp quá muộn.

Đỗ Thiếu Huyền tựa cửa sổ, lặng lẽ thở dài. Lòng mệt quá. Phụ nữ, thật sự hiểu nổi.

Chờ nguyên liệu nấu ăn cần thiết mua về đủ, Mộc Vãn Tình mới thoát bếp chuẩn lẩu xào cay.

Mấu chốt của lẩu xào cay là ở nước sốt. Không ớt, nàng liền dùng hoa tiêu, gừng, thù du, quế, mù tạt... để thế.

Đang bận rộn, một bóng : “Làm cay thôi, ăn cay quá.”

Mộc Vãn Tình đầu thoáng qua, mỉm : “Được thôi. Mẹ ngươi thật đơn thuần, thật giả tạo, thích.”

Đỗ Thiếu Huyền nghi ngờ nàng đang mát, nhưng bằng chứng.

Nàng dỗ đúng là cao thủ, miệng ngọt như đường, chỉ cần nàng dỗ, ai là bắt thóp.

Bỗng nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên, là giọng của Đỗ phu nhân.

Hai , đồng loạt đầu lao ngoài.

 

Loading...