Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:00:40
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Phía con hẻm, ngay đầu hẻm một cánh cửa, ban ngày thì mở, một bà lão chuyên trông coi, tối đến thì khóa .

Ngõ hẻm rộng, đủ cho hai chiếc xe ngựa song song.

Mọi cầm chìa khóa của tìm nhà. Số nhà khớp, đó chính là nhà của họ.

Nhà họ Tằng thuộc tiện tịch (hộ khẩu cấp thấp), nhiều thế hệ nha dịch, cuộc sống tạm bợ thì thành vấn đề, nhưng việc ăn mặc, ngủ nghỉ đều hạn chế nhất định. Ví dụ như dùng nô tỳ, mặc lụa là gấm vóc, con cháu tham gia khoa cử.

Chuyến họ tổng cộng bảy , ngoài một nhà năm , còn hai tráng đinh thuê theo. Cha già tuổi cao, tiện xa, nên ở kinh thành để các em khác phụng dưỡng.

Tằng phu nhân đẩy cửa , đập mắt là một sân rộng, một con đường xi măng thẳng tắp chia sân hai. Một bên là vườn rau, một bên là vườn hoa nhỏ, trông lộn xộn.

Lý phó đội cùng, tự giới thiệu: “Tằng ca, chỗ tiện tay rắc chút hạt giống, ngờ cũng mọc lên một ít. Các vị rảnh thì sắp xếp cho đàng hoàng. À , cái nhà xí ông thấy ? Sạch sẽ mà vệ sinh, còn thể dùng nhà tắm. Đây là do tiểu thư thiết kế. Cửa đặt một cái lu nước, chính là dùng để dội rửa.”

Điều hài lòng nhất chính là cái nhà xí , quá tiện lợi, chỉ cần dội nước kịp thời là mùi hôi thối.

Hắn cứ nằng nặc kéo tham quan, nào là gạch, nào là xi măng, nào là cống thoát nước tiện lợi, tốn của họ bao nhiêu tâm tư.

Hắn còn chỉ cho họ xem cái túi da dê đơn giản dùng để tắm vòi sen, chỉ cần lật ngược là nước thể chảy xuống như hoa sen, tắm rửa đặc biệt thuận tiện.

Mấy thứ khiến nhà họ Tằng đến trợn tròn mắt, cảm giác như mở một thế giới mới lạ.

Lý phó đội chỉ căn nhà chính: “Đồ đạc bên trong đều do tiểu thư thiết kế, mỗi nhà thể lãnh một bộ. Nếu các vị quen dùng, thể đổi cho nhà khác, nhiều nhà lắm đấy.”

Kiểu dáng gọn gàng mà thực dụng, dùng lâu mới cái của nó.

Tằng phu nhân đồ đạc trong nhà, tuy hoa văn phức tạp, cũng gỗ quý, nhưng hài hòa, thống nhất, qua thấy thoải mái.

Tằng Lê Hoa (con gái Tằng đại nhân) chút chê bai, trông quá đơn giản. “Cha, con một cái giường Bạt Bộ (giường khung màn).”

Một chiếc giường Bạt Bộ cũng tốn cả trăm lượng bạc, nếu là gỗ tử đàn thì đến mấy ngàn.

Tằng đại nhân trong tay tiền nên cũng trở nên hào phóng: “Được, cha sẽ sắm cho con một cái giường Bạt Bộ nhất của hồi môn.”

Lý phó đội ha hả: “Hoa Lê , con hàng . Đồ tiểu thư thiết kế thể kém ? Ta lừa con , dùng lắm.”

Tằng Lê Hoa bĩu môi: “Lý thúc thúc, thúc cứ ba câu nhắc đến tiểu thư, sợ thím ghen ?”

“Sao thể?” Lý phó đội tự nhiên: “Tiểu thư là thần nhân, thím của con chắc chắn sẽ thích.”

Tằng đại nhân hài lòng với nơi ở, thứ gì cũng sẵn, cần ông bận tâm. “Đi, chúng qua nhà khác xem . Phu nhân, việc trong nhà giao cả cho bà nhé.”

“Phu quân yên tâm.”

Chờ Tằng đại nhân , Tằng Lê Hoa mới nhịn : “Mẹ, cha và các thúc bá bái một tiểu cô nương chủ, thấy mất mặt ? Bọn họ đều là quan viên, dù vô dụng cũng là quan bát phẩm. Mộc Vãn Tình đó cái gì chứ?”

Tuy chuyển sang quân hộ, nhưng lính quèn, mà là Tổng kỳ, quản lý 50 . Cha nàng tuổi còn trẻ, vẫn thể tiếp tục phấn đấu, thăng lên Bách hộ, Thiên hộ, khi đó địa vị khác.

Cảnh tượng Tằng đại nhân và quỳ xuống Mộc Vãn Tình kích thích sâu sắc Tằng Lê Hoa, một cô gái trẻ tuổi đầy kiêu ngạo.

Tằng phu nhân chỉ dãy nhà dài: “Tất cả những thứ đều do một tay cô xây dựng nên, con ?”

“Một thể khiến quân vương đặc xá, con thấy đơn giản lắm ? Nếu con bản lĩnh đó, cha con cũng nguyện ý nhận con chủ. Đàn ông còn thực tế hơn con tưởng đấy.”

Tằng Lê Hoa: …

Tằng phu nhân nắm chặt tờ giấy ghi bí phương, trong mắt ánh lên tia sáng: “Thứ bí phương gia truyền , tiền cũng mua , mà cô cho một lúc mấy chục tờ. Nội tình cỡ , ngay cả các gia tộc quyền quý ở kinh thành cũng chắc . Đám quyền quý kinh thành đó tuyệt đối sẽ thèm để mắt đến gia đình chúng , dù ch.ó cho họ, họ cũng cần. Mộc tiểu thư thì khác. Cô và cha con, các thúc bá của con quen từ lúc hoạn nạn. Đây là kỳ ngộ của cha con.”

Tằng Lê Hoa đều hiểu, nhưng vẫn thông: “ một đứa con gái, nơi chốn cuối cùng cũng là gả chồng, thì kỳ ngộ gì chứ? Chẳng lẽ cô còn thể Hoàng hậu ?”

Tằng phu nhân tức giận trừng mắt lườm con gái: “Đừng bậy bạ! Cái miệng của con sớm muộn gì cũng rước họa .”

Hàng xóm cách vách sang gõ cửa: “Chị dâu, chị ?”

“Chuyện gì ?”

Bà hàng xóm cau mày: “Trẻ con từ ba tuổi đến hai mươi tuổi đều học, con gái cũng .”

Tằng phu nhân ngẩn : “A? Ai ?”

Bà hàng xóm mặt mày ủ ê: “Nhà thế. Vậy thì ? Như Nương nhà mười lăm tuổi , tuổi mà nam nữ học chung một phòng, còn gả chồng thế nào nữa? Chị dâu, chị giúp nghĩ cách với.”

Con cái họ thể thi khoa cử, cho nên mấy chữ là .

Tằng phu nhân bài xích việc học, học thêm chút kiến thức luôn là chuyện . “Đây là quy củ ai đặt ? Là vị ?”

Bà hàng xóm dám cãi lời chồng , chỉ đành kéo thêm cho đồng minh.

“Chắc là . Cô chỉ lo cho con cháu Mộc thị thôi. Nghe đang tìm lão sư giỏi nhất về dạy, khi cô rảnh thì tự dạy học, học mấy thứ kỳ lạ lắm. Nhà cầu xin, mong cô đối xử bình đẳng, còn cái gì mà, phàm là học một hai chiêu, cũng đủ cho bọn trẻ hưởng lợi.”

“Thứ gì kỳ lạ?”

Bà hàng xóm chỉ gả con gái cho một gia đình tử tế. Con gái học giỏi thì ích gì? Nói cho cùng vẫn là con nhà .

cũng hiểu rõ. Nghe con phố là do tiểu thư tự thiết kế, tự . Gạch, xi măng... đều là cô nghĩ , chắc là dạy mấy thứ đó. Con trai học thì thôi , con gái học gì? Lại chẳng cần nuôi gia đình.”

Tằng phu nhân nhớ những thứ mới lạ trong nhà vệ sinh, mắt chợt sáng lên: “Học! Nhất định học! Nếu tiểu thư đồng ý, cả nhà chúng sẽ quỳ lạy cầu xin.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-136.html.]

Tằng Lê Hoa phấn khích đến đỏ cả mặt: “Mẹ, con học!”

Mặc kệ những nghĩ thế nào, Mộc Vãn Tình vẫn đồng ý lời thỉnh cầu cho bọn trẻ học chung.

Đều ngoài, bồi dưỡng thêm một lứa trợ thủ đắc lực. "Ong thợ" mà, càng nhiều càng .

Chỉ cần trường học, sẽ khó để tư tưởng của nàng ảnh hưởng, bất giác trở thành ủng hộ trung thành của nàng.

Ngay cả vốn bài xích như Tằng Lê Hoa, chỉ vài ngày lên lớp, Mộc Vãn Tình vài thí nghiệm hóa học, lập tức kinh ngạc như thấy thần tiên, miệng gọi "lão sư" còn thiết hơn bất cứ ai.

Cũng vì những gia nhập giữa chừng, con cháu Mộc thị cảm thấy đe dọa, nên càng thêm nỗ lực học tập. Hai bên cạnh tranh lành mạnh, ngươi đuổi kịp, khí học tập vô cùng hăng hái.

Hôm nay, tìm đến tận cửa: “Tiểu thư, xin nhận một lạy của Mộc Trung.”

Mộc Vãn Tình đàn ông gầy gò: “Ông tên là Trần Trung ?”

Người đàn ông quỳ sụp xuống, đầu dập xuống đất: “Từ nay về , chính là nô tỳ trung thành nhất của ngài. Xin ngài hãy nhận lấy con chúng .”

Mộc Vãn Tình xa, Tống nha nhân đang đỡ một bà lão tóc bạc trắng.

“Sức khỏe của lão thái thái khá hơn chút nào ?”

Thư Sách

“Đỡ nhiều , tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”

Mộc Vãn Tình trầm ngâm: “Ta hiện đang thiếu một quản lý nông trang, ông hứng thú ?”

Người đàn ông cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Tiểu thư lên tiếng, dù lên núi đao xuống biển lửa, con cũng từ chối.”

“Ta cũng cần khác c·hết vì , cứ sống cho .” Mộc Vãn Tình sảng khoái mua hai con. Bà lão việc gì, coi như mua một tặng một.

Lúc giấy tờ ở quan phủ, đàn ông nhất quyết đòi đổi tên thành Mộc Trung.

Thôi , gọi là Mộc Trung. Mẹ ông họ Quý, là một bà lão trí tuệ, sống cẩn thận, chặt chẽ, cậy già lên mặt.

Sức khỏe của Quý thị vẫn hồi phục, Mộc Vãn Tình dứt khoát đưa cả hai con đến Nông trang Thủy Mộc. Nông trang khí trong lành, thích hợp dưỡng bệnh.

Đoàn rầm rộ kéo đến nông trang. Ngồi xe ngựa mất nửa ngày, còn nếu phi ngựa nhanh thì hơn một canh giờ là tới.

Từ xa thấy bức tường vây của nông trang kéo dài bất tận. Mộc Vãn Tình thò đầu : “Cha, là cha cũng mua một mảnh đất gần đây ? Đến lúc đó chúng thể cùng quản lý.”

“Được thôi.” Mộc nhị gia bây giờ kinh nghiệm, quản thêm một nông trang nữa cũng thành vấn đề. Trồng ít rau dưa lương thực cung cấp cho phố ăn vặt, là thể hình thành một chuỗi sản nghiệp chỉnh.

liệu sản lượng dư thừa ? Nếu mua đồ của bá tánh, họ sẽ tiền đến phố ăn vặt của chúng tiêu xài.”

Mỗi con gái lên lớp, ông đều tìm cách lỏm, học nhiều kiến thức mới.

Mộc Vãn Tình bật : “Con tính trồng vài thứ khác, mấy năm nay cứ tạm thời xem xét .”

Một nửa trồng cây lương thực thông thường, một nửa dùng thí nghiệm.

Bên , Tằng đại nhân híp mắt : “Tiểu nông trang của chúng vẫn tên, tiểu thư giúp đặt cho nó một cái tên .”

Ông quan phủ báo danh, đang chờ cấp phân phối họ đến vệ sở nào. Trước khi , họ đều xem qua tiểu nông trang cùng mua.

Mộc Vãn Tình đảo mắt, nảy một ý trêu chọc: “Gọi là 'Liên Bang' thì thế nào?”

“Liên Bang? Ý là 'liên hợp tương trợ' ?” Tằng đại nhân thích: “Tên .”

Mộc Vãn Tình nhếch mép .

Thôn trưởng thôn Hòa Mộc dẫn dân làng đón: “Mộc nhị gia, Mộc tiểu thư, hai vị tới , quá. Mọi đều đang mong hai vị lắm.”

Trước mắt nhân lực đủ, chỉ đành tạm thời thuê dân làng xung quanh đến giúp việc. Thôn Hòa Mộc và họ chút tình nghĩa, nên nàng cố ý qua đó báo một tiếng. Các thôn dân đang lo kiếm tiền, đều tranh đến việc.

Nông trang Thủy Mộc mới chỉ cơ sở hạ tầng, quây tường rào, khai hoang. Mộc Vãn Tình cho thu gom rác rưởi hỏng và phân trong thành, thông qua xử lý đặc biệt, thành phân bón hữu cơ. (Chú thích 1)

Một nửa đất trồng lúa mì, một nửa trồng cải dầu. Cải dầu ở đất nước lịch sử mấy ngàn năm, dùng để ép dầu là nhất. Nàng còn đem hạt giống thu thập đường gieo hết, thứ gì cũng , một nửa nảy mầm, bén rễ.

Còn nông trang Liên Bang bên cạnh thì nuôi heo, gà, vịt... là một trại chăn nuôi gia cầm cỡ nhỏ.

Một đám dạo quanh nông trang, nơi rộng. Đi một lúc lâu, họ tới một dãy nhà trệt chân đồi, đây là nơi dành cho tạm trú.

Có ba gian khóa , là nơi cha con Mộc gia ở tạm khi đến nông trang.

Mộc Vãn Tình chỉ hai gian: “Quản gia, hai con ông tạm thời ở đây, cần gì cứ .”

“Vâng ạ.” Mộc Trung tỏ kính cẩn, ông bắt đầu suy tính xem quản lý nơi thế nào.

Đây chỉ là thiếu quản gia, mà còn thiếu cả tá điền. Đang là thời kỳ khởi đầu, cái gì cũng thiếu thốn.

Thôn trưởng dè dặt hỏi: “Vị là?”

Mộc Vãn Tình thản nhiên liếc ông : “Là quản gia nhà , Mộc Trung. Sau ông sẽ phụ trách quản lý nông trang.”

Sắc mặt thôn trưởng đổi mấy : “Vậy là… cần chúng giúp nữa ?”

"Giúp đỡ" ? Tham vọng cũng lớn nhỉ. Mộc Vãn Tình bình thản ông , đôi mắt đen thẳm khiến thôn trưởng chút hoảng hốt.

“Mấy ngày nay đều là chúng tận tâm tận lực việc…”

Vốn là thật thà, một thời gian gặp, đổi cũng lớn thật.

Mộc Trung lạnh lùng lên tiếng: “Chẳng lẽ Mộc gia chúng trả tiền công? Chúng bỏ tiền thuê các đến việc. Các là tự coi là chủ nhân đấy chứ?”

 

Loading...