Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:08:39
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thôn trưởng đỏ mặt tía tai: “Ngươi ăn kiểu gì ? Nông trang , từng ngọn cỏ cành cây đều là dẫn thôn dân cùng dựng nên. Chúng công lao thì cũng công sức, tin Mộc nhị gia sẽ bạc đãi chúng .”

Mộc nhị gia ghét cái cảm giác ép uổng kiểu . “Một ngày ba bữa đều là màn thầu với canh thịt, trong vòng trăm dặm , nhà nào phúc hậu như Mộc gia chúng …”

"Một đấu gạo là ơn, một gánh gạo là oán", cuối cùng ông cũng hiểu. Đôi khi quá rộng rãi, quá lương thiện, sẽ lấn tới.

Ông còn xong, thôn trưởng cướp lời: “Cảm ơn Mộc nhị gia, chúng bàn bạc kỹ . Để cảm tạ ơn tri ngộ của ngài, cả thôn chúng xin theo ngài. Chúng cầu gì, chỉ cầu ăn no mặc ấm, chỗ che mưa che nắng.”

Mộc nhị gia ngẩn . Đang cái gì ?

Bá tánh bình thường thời ăn no mặc ấm khó khăn đến mức nào, dân thôn Hòa Mộc là hiểu rõ nhất. Mùa đông chỉ cái áo tơi khoác cho ấm, chân giày rơm, rét run cầm cập. Bất kể lớn trẻ con đều đói đến gầy trơ xương. Ngày Mộc gia mời họ ăn bữa cơm mổ heo, nhiều thôn dân đầu tiên trong đời mới nếm mùi thịt.

Có thể thấy cuộc sống khổ sở đến mức nào.

Vậy mà bây giờ, họ nhẹ nhàng rằng ăn no mặc ấm chẳng đáng là gì.

Ha hả, mới ăn mấy bữa cơm no mà lòng tham lớn như .

ông trời sinh mạnh mẽ: “Ta quyết chuyện , nông trang là của tiểu nữ.”

Đừng thấy thôn trưởng cúi đầu cung kính với cả hai cha con, thực trong mắt lão, hai khác . “Ngài đùa , ngài là gia trưởng Mộc gia, việc đều do ngài quyết định, con cái thể sở hữu tài sản riêng .”

Lão cũng sai, thời đại đều như .

tình hình Mộc gia giống nhà khác. Mộc Vãn Tình mới là linh hồn, là dẫn dắt Mộc gia.

Mộc nhị gia cũng kinh ngạc. Ngày thường lão tỏ thật thà như , mà cũng tin, còn đối xử lễ phép, ai ngờ kính trọng nhầm . Haiz, ông thật sự hợp để chuyện lớn.

“Tình nhi, con xử lý .”

Mộc Vãn Tình lười đôi co với đám . Mong một cuộc sống hơn là chuyện thường tình, nhưng dựa chính đôi tay của . Cứ chăm chăm bám khác để hút máu, còn "đảo khách thành chủ", cũng xem khác đồng ý .

Vốn dĩ, nàng định thuê họ lâu dài, dùng quen vẫn hơn. Vả , họ cũng quen việc đồng áng, kinh nghiệm phong phú.

lòng tham lớn thì thể giữ .

“Mộc Trung, mời những rời khỏi nông trang của . Ta cần đám tá điền trèo lên đầu tổ.”

“Vâng.” Sắc mặt Mộc Trung nặng nề. “Mọi an phận rời . Làm ầm ĩ lên cũng lợi gì cho các .”

Thôn trưởng thẹn quá hóa giận: “Cô là con gái mà cay nghiệt như , coi chừng ai thèm cưới! Mộc nhị gia, ngài quản con gái , cái gì gọi là tam tòng tứ đức? Giống như nó, suốt ngày xuất đầu lộ diện, đúng là thể thống gì, hổ gia tộc!”

Họ Mộc Vãn Tình là nữ tộc trưởng, nhưng coi đó là chuyện gì to tát. Chắc là cha cưng chiều, cho nó chơi đùa chút thôi. Qua một hai năm nữa là gả , lúc đó còn mặt mũi nào quản chuyện nhà đẻ?

Nói cho cùng, vẫn là do họ coi thường phụ nữ.

Mộc nhị gia tức giận, đây là chuyện quái quỷ gì ? “Mộc thị nhất tộc, già trẻ lớn bé đều lời nó, tự nhiên cũng nó. Thôn trưởng, ông quá thất vọng.”

Không nên đối xử với họ quá khách khí, xem , voi đòi tiên.

Mộc Trung càng vẻ mặt gì. “Thu dọn đồ đạc của các , cho các nửa canh giờ để rời khỏi đây.”

Thấy họ thật, các thôn dân thôn Hòa Mộc đều sợ hãi. Chuyện giống như lời thôn trưởng .

Lòng thôn trưởng hoảng loạn, "bịch" một tiếng quỳ xuống: “Mộc nhị gia, cầu xin ngài giữ chúng ! Rời nơi chúng sẽ c·hết đói, cuộc sống của chúng khổ lắm…”

Các thôn dân khác cũng quỳ xuống, van xin tha thiết.

Mộc nhị gia vây giữa, luống ca luống cuống, sốt ruột vã cả mồ hôi.

Mộc Vãn Tình thấy , khẽ lắc đầu, cất giọng : “Tằng đại nhân, ngài là Tổng kỳ, nhớ lầm là quan bát phẩm đúng ?”

Tằng đại nhân và các xem một lúc lâu, sớm tức điên. Dám xem thường Mộc Vãn Tình ? Rốt cuộc là ai cho bọn họ cái gan đó?

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Mộc Vãn Tình gật đầu: “Phiền các tay.”

Nàng lên tiếng, Tằng đại nhân tiện tự ý nhúng tay việc nhà của nàng.

Nàng mở lời, Tằng đại nhân lập tức hăng hái hẳn lên: “Anh em , bắt hết đám dân quấy rối , tống cả lên nha môn!”

Những đều nha dịch nhiều năm, đối phó với đám dân cùn là nghề của họ. Ai nấy rút v·ũ k·hí xông tới. “Kẻ nào dám phản kháng, gi·ết tha!”

Dân thôn Hòa Mộc nào thấy trận thế , sợ đến trắng bệch cả mặt, ngã quỵ xuống đất, run lẩy bẩy.

Thôn trưởng cũng định phản kháng, nhưng địch nổi đám , đầy một hiệp khống chế.

Thôn trưởng sõng soài nền đất lạnh, lòng nguội ngắt. Lần đầu tiên, lão ý thức phạm một sai lầm lớn.

Quý nhân chính là quý nhân, dù họ dễ chuyện, mềm lòng đến , cũng để đám chân đất bọn họ gì thì .

“Chúng sai , tha cho chúng , dám nữa.”

Tằng đại nhân gặp đủ loại , kiểu giả vờ đáng thương ông thấy nhiều . “Dám khó dễ chủ tử của , đúng là chán sống .”

Thôn trưởng sợ hãi mặt cắt còn giọt máu: “Mộc nhị gia, ngài giúp chúng một câu với!”

Đến lúc , lão vẫn hiểu rõ tình hình.

Mộc nhị gia hễ liên quan đến con cái còn dễ chuyện nữa.

“Ta vẫn câu đó, quyết . Những chỉ lời tiểu nữ nhà .”

Thôn trưởng kinh ngạc tột độ: “Các điên hết ? Nó chỉ là một đứa con gái, tương lai gả nhà khác!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-137.html.]

Tằng đại nhân thấy thật buồn . là kẻ ếch đáy giếng, tầm mắt quá hạn hẹp.

“Tộc trưởng của Mộc thị nhất tộc thể là nữ tử tầm thường? Quy tắc thế tục trói buộc nàng . Đám phàm phu tục tử các ngươi càng hiểu nàng.”

Mộc Vãn Tình thông minh tuyệt đỉnh, gan vô cùng, cái gì cũng dám . Nàng là một kỳ lạ, đa tình vô tình.

Đa tình, là sự thương xót với kẻ yếu, với vạn vật.

Vô tình, là một khi chạm đến giới hạn của nàng, nàng sẽ lập tức tay, bất cứ thứ gì, dù là tình , huyết thống gia tộc cũng thể trói buộc nàng.

Ngay cả ông bác ruột phạm nàng, nàng cũng tay chớp mắt, huống hồ là mấy tộc nhân khác.

Nàng tộc trưởng là để quản thúc tộc nhân, để tiện cho nàng hành sự, để đám tộc nhân ngu xuẩn liên lụy . Bồi dưỡng tộc nhân, thứ nàng chính là những việc bán mạng cho nàng.

Ở rể, gả chồng, cả đời, đối với nàng đều thành vấn đề, nàng sống tùy tâm.

Lùi một vạn bước mà , kể cả ngày nào đó nàng gả , cũng tuyệt đối là kiểu " vợ hiền tam tòng tứ đức". Nàng sẽ hy sinh vì bất cứ ai. Nàng một bộ quy tắc xử sự của riêng : lấy trung tâm, mạnh mẽ, quyết đoán, dứt khoát, nhưng cũng thiếu sự mềm mỏng và từ bi.

, lấy trung tâm! Tất cả những gì nàng đều là vì bản ! Mọi thứ đều xây dựng dựa lợi ích của nàng!

Bất cứ ai cũng thể vượt qua điểm , kể cả là cha ruột của nàng.

Điểm kỳ lạ, nhưng là phẩm chất cần của đại sự.

Đây cũng là một trong những lý do bọn họ chịu nhận nàng chủ.

Thôn trưởng hối hận thôi: “Mộc tiểu thư, cầu ngài nể tình chúng vất vả cực nhọc, giúp ngài trồng lúa mì, cải dầu như , mà tha cho chúng .”

Thư Sách

Mộc Vãn Tình mỉm . Bỏ tiền thuê việc là đương nhiên ? Sao biến thành lý do để kể công?

Đến tận bây giờ, lão vẫn ý thức sai lầm của , chỉ lừa gạt cho qua chuyện. Một lão thôn trưởng gần như khỏi làng thì thể kiến thức gì chứ, chỉ thấy cái lợi mắt.

“Hiện tại hai phương án: Một là tống hết những kẻ gây rối ngục; hai là chỉ trừng trị kẻ cầm đầu. Các chọn ?”

Lời , khí lập tức đổi.

Các thôn dân đồng loạt biến sắc. Một vội vàng mở miệng: “Mộc tiểu thư, là cha con lão thôn trưởng khởi xướng, cũng là bọn họ ép buộc , chúng thể theo!”

thứ nhất, lập tức hùa theo: “ đúng đúng, chúng cũng , nhưng nếu từ chối, sẽ thể sống nổi ở trong thôn.”

“Cha con lão thôn trưởng thể quyết định vận mệnh của chúng , chúng sợ lắm.”

Mộc Vãn Tình nắm một nhân vật mấu chốt: “Con trai thôn trưởng ?”

Nàng từng gặp qua, nhưng trong đám gây rối lúc .

Thôn dân sững sờ: “Ơ, ở đây. Thôn trưởng, con trai ông ?”

Mộc Vãn Tình giật giật khóe miệng: “Không ở đây? Thôn trưởng, là ông sắp xếp, tự ý trốn ?”

Thôn trưởng cũng ngẩn , sắc mặt dần trở nên chua xót: “Nó… nó tiêu chảy, tới.”

tới, là cố ý trốn? Nhất thời lão cũng phân biệt rõ.

Hay lắm, ngay cả cha ruột cũng gài bẫy, đúng là kẻ tàn nhẫn. Mộc Vãn Tình lạnh: “Lấy oán báo ơn, là bất nghĩa. Tính kế dân làng, lấy bia đỡ đạn, là bất nhân. Đẩy cha ruột tuyến đầu còn thì trốn , là bất hiếu.”

“Một kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu như , c·hết cũng đáng tiếc. Tằng đại nhân, cứ lấy khai đao .”

Luôn một chịu trách nhiệm cho chuyện . Nếu nhẹ nhàng bỏ qua, còn ai sợ nữa? Sẽ để hậu họa vô cùng.

“Vâng!” Tằng đại nhân đáp, về phía các thôn dân: “Chỉ cần bắt con trai thôn trưởng, các ngươi sẽ tha. Bắt , thì cùng tù!”

Vừa , các thôn dân đều cuống lên, sôi nổi chủ động yêu cầu bắt . Chắc là vẫn còn trốn đó trong nông trang.

Thôn trưởng tức vội, cố ngăn cản, nhưng ai lão, còn sang trách lão việc thất đức, hại .

Mộc Vãn Tình chỉ vài câu phá vỡ liên minh của họ, khiến họ tự c.ắ.n xé lẫn , chuyển hết hận thù lên đối phương.

Mộc Trung nhịn mà liếc nàng, trong mắt tràn đầy kính sợ.

Vị cô nương trí tuệ gần như yêu nghiệt, thấu hiểu nhân tính, chỉ vài câu dập tắt ngọn lửa.

Cuối cùng, họ tìm thấy gã con trai núi hoang. Tằng đại nhân trói cả hai cha con , áp giải lên nha môn. Những thôn dân khác tha, chạy còn nhanh hơn thỏ, hận thể mọc thêm mấy cái chân.

“Tình nhi, giờ ai trồng trọt nữa, bây giờ?” Mộc nhị gia lo lắng chuyện .

Mộc Vãn Tình khẽ mím môi: “Không , con đều cách cả.”

Nàng , Mộc nhị gia liền yên tâm, cũng hỏi nhiều nữa. Dù con gái thông minh như , chuyện gì mà nó giải quyết . “Tình nhi, nông trang cũng một sân nhà chính chứ.”

Mộc Vãn Tình mở bản vẽ bố cục nông trang mang theo bên : “Con tính xây một tòa tứ hợp viện năm lớp sân ở vị trí . Sân sẽ dùng văn phòng, sân thứ hai phòng tiếp khách và phòng cho khách ở. Ba sân, bốn sân, năm sân trong cùng để nhà ở, xây rộng một chút cho ở thoải mái.”

Nàng chỉ một khu đất bằng phẳng: “Ở bờ sông xây một dãy nhà cho tá điền ở, cũng cần quá , nhà ngói một tầng, một cái sân nhỏ là .”

Mộc Trung khẽ : “Thời buổi , dân thường còn ở nhà ngói. Tiểu thư, như là quá .”

“Đã là tá điền của , đương nhiên một chút.” Mộc Vãn Tình chợt nảy ý: “Đến lúc đó, chỉ cần nộp ba phần địa tô là .”

“Ba phần?” Mộc Trung lộ vẻ ưu tư. “Theo   , hiện tại đều là năm phần, nhà hà khắc còn thu sáu phần. Tiểu thư đúng là lòng nếu thu thấp như , sẽ dị nghị, thậm chí là rước lấy phiền phức.”

Ông hàm súc, nhưng thực tế hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Mộc Vãn Tình phương án phân chia lợi ích của đụng chạm đến lợi ích của giới địa chủ, nhưng thì , nàng từng sợ chuyện gì.

“Không cần để ý. Cứ theo phương án mà chiêu mộ tá điền. Chúng cũng ai cũng nhận, ưu tiên kinh nghiệm trồng trọt, tay nghề cũng nhận. Nhớ kỹ, ký hợp đồng.”

“Vâng ạ.”

Quả nhiên, tin tung , lập tức gây nên sóng to gió lớn.

 

Loading...