Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:39:54
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đầu óc ong ong, một câu cũng nên lời.

Mộc Vãn Tình chờ một lát dồn ép: “Tại trả lời? Ngươi là sách, hẳn rõ về luật lệ. Nào, mặt bá tánh thành, cho kiến thức cơ bản .”

“Ta… Ta…” Triệu Nhất Phàm lâm thế tiến thoái lưỡng nan. Quốc pháp hề quy định những điều , cái gọi là "quy định " thực chất là thỏa thuận ngầm của các tập đoàn lợi ích. những chuyện thể vạch trần bàn dân thiên hạ ?

Mộc Vãn Tình khỏi bật . Trình độ chỉ thế mà cũng dám nhảy đấu võ mồm với nàng? “Không ? Hay là ? Hoặc là dám ?”

Triệu Nhất Phàm thẹn quá hóa giận: “ là chỉ đàn bà và tiểu nhân là khó chiều!”

“Ừm, là đàn bà.” Mộc Vãn Tình chỉ , chỉ Triệu Nhất Phàm: “Còn ngươi, là tiểu nhân.”

“Ha ha ha!” Cả đám đông ầm lên, ngay cả Tôn đồng tri cũng đưa tay lên miệng ho nhẹ, cố nén .

Mặt Triệu Nhất Phàm đỏ bừng như gan lợn, tức run cả : “Ngươi mới là tiểu nhân! Đàn bà con gái mà xuất đầu lộ diện, ngươi xem ngươi trông cái thể thống gì! Đọc mấy quyển sách mà trời cao đất dày…”

Lời khiến các phụ nữ mặt ở đây vô cùng khó chịu, nhịn mà "hú" . Đọc sách đến ngu ? Phụ nữ biên quan như tiểu thư khuê các ở Giang Nam bước khỏi cửa, phụ nữ ngoài đường đầy rẫy.

“Ngươi vẫn trả lời , quốc pháp nào quy định địa tô thu mấy phần?” Mộc Vãn Tình thản nhiên , khóe miệng nhếch lên một nụ . “Ngươi … chẳng lẽ là nhà ngươi quy định? Thất kính, thất kính, nhà ngươi còn lớn hơn cả quốc pháp, lớn hơn cả Hoàng thượng .”

Một câu đóng đinh Triệu Nhất Phàm tại chỗ. Hắn thấy mắt tối sầm. Ả đàn bà ác độc , đây là hủy hoại mà! “Câm miệng! Câm miệng!”

Mộc Vãn Tình là ai, nhưng thấy quần áo hoa lệ, một vẻ nhà giàu mới nổi, chuyện khó , liền nhịn "ngược" .

“Câm cái gì mà câm? Người miệng là để ăn cơm và chuyện.”

“Vãn Tình cô nương!” Một giọng phần gấp gáp vang lên.

Mộc Vãn Tình đầu , là Đỗ Thiếu Huyền. Hắn trông vẻ mệt mỏi, trán đẫm mồ hôi, mặt mày mang theo một tia lo lắng.

Hắn vẫn đến. Mộc Vãn Tình mỉm , định chuyện thì Triệu Nhất Phàm cướp lời.

“Trạch , đến đúng lúc lắm! Mau bắt đám gây rối !”

Đỗ Thiếu Huyền vốn thích ông rể , tài cán gì mà tự cho là đúng, bây giờ còn gây rối mặt .

“Ta cũng câu trả lời, phiền cho ngay bây giờ. Phải , là giáo dụ của huyện học, mang trách nhiệm dạy dỗ học sinh.”

Hắn hiệu bằng mắt, chỉ cần Triệu Nhất Phàm thuận theo bậc thang xuống, chuyện coi như bỏ qua.

Kết quả, Triệu Nhất Phàm đảo mắt lia lịa, bỗng nhiên ôm đầu kêu lên: “Ôi, đau đầu quá, đau quá mất.”

Đỗ Thiếu Huyền cũng sững sờ. Ngu ngốc đến mức cũng thật hiếm thấy.

Thư Sách

Một khi bỏ lỡ thời cơ giải thích nhất, thanh danh coi như hủy hoại bộ. Bá tánh thích , mà cấp cũng sẽ ưa .

Triệu Nhất Phàm là kẻ kiêu ngạo, bảo cúi đầu còn khó hơn là gi·ết .

Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật. Lúc nàng mới là con rể thứ nhà họ Đỗ. Không thể nào? Cùng là con rể khác biệt một trời một vực ?

Mắt của Đỗ nhị tiểu thư kém quá.

kể cả khi , nàng cũng định nương tay. “Giả vờ bệnh cũng giả quá. Ngày thường ngươi cũng dạy học sinh trò ? Vậy thì hỏng bét, hại con em .”

Triệu Nhất Phàm ngờ nàng kiêu ngạo đến thế, tức hộc máu: “Đàn bà tài mới là đức! Ngươi xem ngươi cái thể thống gì, vài quyển sách là ai…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-141.html.]

Vừa tức lên là quên cả giả bệnh. Các bá tánh đều cạn lời.

“Chỉ kẻ tầm thường mới những lời như .” Mộc Vãn Tình cũng nương tay với . “Không phẩm chất, đức hạnh, tài năng. Một gã đàn ông ‘ba ’ như ngươi tồn tại chỉ tổ lãng phí lương thực, còn bằng phân bón, ít phân còn đất.”

Triệu Nhất Phàm tức điên, mắt long lên hung tợn: “Đồ thô tục! Ta với ngươi để yên !”

Mộc Vãn Tình những sợ mà còn đổ thêm dầu lửa: “Còn một câu hỏi nữa, nhà ngươi bao nhiêu ruộng? Thu bao nhiêu địa tô?”

Trong đám đông vọt một tiếng: “Nhà sách đến nghèo rớt mồng tơi. Nếu vợ mang theo một đống đất đai và của hồi môn, thì còn lâu mới ăn thịt!”

Thời buổi , sách tốn kém. Vào trường đóng tiền, sách vở bút mực là một khoản chi nhỏ.

Mộc Vãn Tình bừng tỉnh: “Hóa là kẻ ăn bám nhà vợ, thảo nào vô dụng như .”

Triệu Nhất Phàm kỵ nhất là khác "ăn bám nhà vợ", lập tức nổi điên, chỉ thẳng mặt Mộc Vãn Tình: “Ngươi cái gì? Lặp nữa!”

“Được thôi.” Mộc Vãn Tình sảng khoái đáp ứng mong mắng của : “Rõ ràng là kẻ ăn bám phụ nữ, mà còn khinh thường phụ nữ. Đồ dối trá, ích kỷ, ngu ngốc!”

Triệu Nhất Phàm căn bản đối thủ của nàng, liên tiếp thất bại, chỉ đành cầu cứu viện binh: “Trạch ! Ả đang sỉ nhục Đỗ gia! Đệ còn nữa ?”

Đỗ Thiếu Huyền vốn là vì Mộc Vãn Tình mà đến, nhưng phát hiện , một nàng cũng thể hạ gục đối thủ, cần khác giúp. Sức chiến đấu của nàng quá mạnh.

“Nàng mắng ngươi, chứ mắng Đỗ gia . Từ khi nào mà ngươi thể đại diện cho Đỗ gia ?”

Triệu Nhất Phàm trợn mắt há mồm: “Đệ giúp ngoài như , nhị tỷ của sẽ thất vọng lắm đấy!”

“Ồ.” Đỗ Thiếu Huyền mặt cảm xúc lên tiếng. “Vãn Tình cô nương, chỉ là chồng của nhị tỷ , lời đều giá trị, thể đại diện cho ý kiến của Đỗ gia chúng .”

Hắn trực tiếp rũ sạch quan hệ, đó, lờ vẻ mặt như ăn phân của Triệu Nhất Phàm, sang các bá tánh bên ngoài.

“Ta đại diện Đỗ gia tuyên bố, hưởng ứng lời kêu gọi của Mộc Vãn Tình tiểu thư, từ hôm nay trở , địa tô của Đỗ gia chỉ thu ba phần!”

“Trạch !” Sắc mặt Triệu Nhất Phàm kịch biến. Nó điên ? Đây là công khai về phía đối lập với bộ tập đoàn lợi ích. Cho dù Đỗ gia là chủ nhân của Tây Lương, nhưng vô cớ kết thù với nhiều như , đáng ?

“Thiếu chủ!” Các tùy tùng vội can. Hắn nên bàn bạc với Đỗ soái chứ.

Mà các bá tánh thì kích động tột độ: “Tiểu tướng quân!”

Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyền trang trọng: “Lấy từ dân, dùng cho dân, đây là thái độ của Đỗ gia chúng . Đỗ gia trấn thủ Tây Lương trăm năm, chính là nhờ bá tánh Tây Lương cung cấp nuôi dưỡng Đỗ gia quân. Đỗ gia luôn ghi nhớ ân tình . Ta mặt Đỗ gia, cảm ơn các bá tánh Tây Lương, cảm ơn sự ủng hộ và yêu mến của .”

Một phen lời khiến những mặt ở đó rưng rưng nước mắt, trong lòng nóng hổi. Đây mới là của Đỗ gia, Đỗ gia mà họ kính yêu nhất!

“Tiểu tướng quân, chúng vĩnh viễn ủng hộ ngài! Vĩnh viễn ủng hộ Đỗ gia!”

“Không hổ là Đỗ gia, tấm lòng rộng lớn, quang minh lạc, là thần hộ mệnh của Tây Lương chúng ! Tiểu tướng quân, ngài lắm!”

“Có con cháu Đỗ gia như ngài, Đỗ gia mới xứng đáng thể quân dân kính yêu!”

Không chỉ bá tánh kích động, mà đám quan sai cũng đỏ hoe mắt, lòng đầy cảm động, vui mừng, và cả sự tự hào, kiêu hãnh.

 

 

 

 

 

Loading...