Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-11-18 10:03:41
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thái tử: ... Thật là quá đáng!

“Triều từng tiền lệ nữ quan.”

Không chỉ triều Đại Tề , mà từ xưa đến nay cũng từng ! Người biểu từ nhỏ giống thường, nhưng y thể nghĩ chuyện hoang đường như ?

Y chẳng khác nào khiêu chiến thể chế quan hiện hành? Tương đương với việc đối nghịch với tất cả quan viên, mấy lão già cổ hủ sẽ mắng c.h.ế.t y.

Hoàng thượng khẽ lắc đầu: “Cứ phái kiểm chứng . Ngươi cầm bản vẽ thực nghiệm . Có vài nơi xuất hiện hạn hán , mau chóng guồng nước.”

Nói là kiểm chứng, nhưng ngài gần như tin tưởng. Mấy thứ liên quan đến kỹ thuật thế , thật giả dễ phân biệt, thật thể giả, mà giả cũng thể thật.

Thái tử lên tiếng, chần chừ hồi lâu: “... những con sông cạn hết , lấy nước mà đưa lên?”

Sông Vị Hà thì khác, đó là một con sông lớn. Cả trăm năm nay từng cạn, nhiều lắm là mực nước hạ xuống gần đáy. Chỉ là nó chảy qua gần Tây Lương, chứ dẫn .

Hoàng thượng nhận nhiều thông tin từ lá thư, liền linh cảm: “Dẫn kênh đào nước. Ý tưởng kết hợp mương nước với guồng nước thể tham khảo. Trước đây thì , nhưng giờ xi măng, tính khả thi cao.”

Nhắc đến xi măng, thể nhớ tới Mộc Vãn Tình.

Xi măng đúng là thần vật, chỗ nào cũng dùng . Không chỉ xây tường thành, xây nhà, đường, xây đê, đều .

Vừa kiên cố, thực dụng, chi phí rẻ.

Ngài đăm chiêu: “Nếu xi măng là ngẫu nhiên , là do nàng may mắn. Thì bây giờ, guồng nước xuất hiện, đơn giản chỉ là may mắn nữa.”

Ngài từng gặp Mộc Vãn Tình, nhưng tài hoa mà cô thể hiện khiến bất ngờ.

Trước đây, cô giỏi buôn bán tài nấu nướng, đều là chuyện vặt vãnh, đáng nhắc tới.

Bây giờ mới là đại sự, mới thực sự lọt mắt xanh của ngài.

Thái tử im lặng, khẽ thở dài: “Nàng thiên phú về phương diện kỹ thuật. Nếu nàng là nam nhân, thể đề cử nàng Công Bộ viên ngoại lang để tận dụng tài năng .”

Hoàng thượng khẽ lắc đầu, việc thể thực hiện , việc bổ nhiệm quan viên chỉ một ngài quyết định, Nội các để trưng.

“Con thư giải thích cho thằng nhóc đó vài câu, dạy dỗ nó thêm. Nó cũng còn nhỏ nữa, cho nó hiểu, những việc thể , những lời thể .”

“Vâng.” Thái tử phụ hoàng là vì cho Đỗ Thiếu Huyên. “, công thì thưởng mới thể tâm phục khẩu phục.”

Hoàng thượng bực lườm một cái, ai tâm phục khẩu phục? Nói cho cùng, vẫn là đang giúp cho Đỗ Thiếu Huyên.

“Nếu thành công, liền... ban cho nàng một nông trang, để xem thể tạo thêm thành tích gì .” Ngài mong đợi điều đó.

Thái tử: ...

Nếu Mộc Vãn Tình ở đây, chắc chắn sẽ một câu: "Đồ cẩu hoàng đế, đúng là 'cẩu' chê ."

Hai cha con thương lượng xong, ai ngờ, hơn mười ngày , Đỗ Thiếu Huyên dâng hẳn một tờ tấu chương, đúng là một hòn đá dấy lên ngàn con sóng.

Từ xuống đều mắng Đỗ Thiếu Huyên càn, nặng nhẹ, chỉ dỗ con gái nhà vui vẻ.

Thậm chí mắng y là kẻ ham mê tửu sắc, một tên vũ phu đầu óc đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-147.html.]

Ban đầu, Hoàng thượng tức điên lên. Thằng nhóc thư thì thôi , đằng còn nghiêm túc dâng tấu chương theo đường chính thống. Tấu chương còn tới ngự tiền mà cả thiên hạ , che giấu cho y cũng .

tin đồn ngày càng dữ dội, nội dung càng lúc càng khó , khiến Hoàng thượng chú ý. Ngài cho tra, ôi thôi, mấy vị hoàng tử đều nhúng tay, ngay cả Tấn Vương thế tử cũng lén lút quạt gió thêm củi.

Tốt lắm, một đám điều.

Ngài bèn triệu văn võ bá quan cùng nghị sự. Thật hiếm khi văn võ bá quan thống nhất ý kiến, đều đồng ý mở tiền lệ .

Thư Sách

Một khi mở đầu, sẽ những chuyện thể kiểm soát . Nữ nhân quan là tuyệt đối thể.

Có công thì thể thưởng cho cha nàng , dù là cho họ một chức quan nhỏ như hạt vừng cũng .

Cũng phản đối, cho rằng đây là tội phạm lưu đày, bây giờ dù đặc xá thì lý lịch cũng trong sạch, thể quan, cứ cho ít tiền tống cổ là xong.

Thảo luận tới lui vẫn kết quả, ngược tên tuổi Mộc Vãn Tình càng thêm lan xa, phố lớn ngõ nhỏ ai cũng .

Phủ Tấn Vương, Cẩm Các

Mộc Cẩm Dao ngủ trưa dậy, lười biếng bên cửa sổ ngắm trong gương. Làn da trắng như tuyết, má lúm mắt phượng, quyến rũ tận xương, khoác lụa là gấm vóc, quả là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Mộc đại phu nhân cầm lược chải tóc cho con gái, cô con gái kiều diễm như hoa mà lòng tràn ngập vui sướng.

ngay, con gái sẽ bà thất vọng.

Nó sinh mệnh phú quý, là mệnh hưởng phúc.

Đấy, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Mộc Cẩm Dao trở thành nữ nhân Tấn Vương thế tử sủng ái nhất, lòng y vô cùng, ngay cả chính thất cũng nhường nàng ba phần.

Người nhà của nàng cũng "một quan, cả họ nhờ". Mộc đại phu nhân và v.ú nuôi bên cạnh cũng hưởng phúc theo, ăn sung mặc sướng, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Điều duy nhất như ý là Mộc Cẩm Dao vẫn mang thai.

“Dao nhi, bảo trai con sưu tầm một phương t.h.u.ố.c bí truyền sinh con trai. Lát nữa tự sắc, con uống một chén. Nghe uống một tháng là kết quả.”

Mộc Cẩm Dao khẽ nhíu mày: “Nương, con còn trẻ, vội gì chứ?”

Sao thể vội? Khó khăn lắm mới sống những ngày sung sướng, ai mà mất chứ.

Mộc đại phu nhân hết lời khuyên nhủ: “Dùng nhan sắc để giữ chân đàn ông là kế lâu dài. Chỉ con cái mới là chỗ dựa cho nửa đời của con. Có con trai , con mới xem như vững gót chân ở Tấn Vương phủ. Nghe nương khuyên một câu, nương hại con .”

Mộc Cẩm Dao thấy khó chịu, lý lẽ nàng hiểu, nhưng... “Con đang quá nổi bật, nếu thai, chắc giữ . Lúc chính là thời điểm bồi đắp tình cảm với thế tử. Nương, trong lòng con tự tính toán.”

Nhìn con gái với vẻ mặt kiên định, Mộc đại phu nhân mấp máy môi, nuốt lời định .

Con cái lớn , suy nghĩ riêng. Thôi , nó cũng là đứa thông minh, từng bước đến ngày hôm nay, đều dựa tâm kế và thủ đoạn của nó.

“Mộc di nương, Thế tử phi gặp .” Có bên ngoài bẩm báo.

Mộc Cẩm Dao sững sờ một chút, vội vàng dậy, một bộ quần áo cũ giản dị, châu ngọc đầu cũng tháo quá nửa. “Đi thôi.”

Khi nàng chính viện mới phát hiện mặt đông đủ, các nữ nhân của thế tử đều ở đây. Đây là gì?

Nàng giấu thắc mắc trong lòng, cung kính hành lễ với Thế tử phi, dám chậm trễ nửa phần.

 

 

 

 

Loading...