Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 150:1

Cập nhật lúc: 2025-11-18 10:13:21
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Đầu óc trống rỗng: “Các ngươi là ai?”

Ngoài cửa vây đầy , kẻ gan còn chạy cả : “Đây là chuyện gì? Sao bắt ?”

Người tới giơ một tấm thẻ bài: “Phủ Thuận Thiên phá án, liên quan thì tránh .”

Ối trời ơi, là quan sai của phủ Thuận Thiên. Đây là dính chuyện quan phi .

Trong lúc chuyện, Mộc lão thái thái, Mộc Trọng Đức và Mộc nhị thiếu đều lôi , đè quỳ xuống đất.

Họ cố gắng giãy giụa, hoảng loạn tột độ: “Chúng là lương dân, dựa cái gì mà bắt chúng ? Mau thả , cô nương nhà là thứ mà đám tiểu các ngươi chọc .”

Quan sai như tai điếc, lục soát khắp nơi.

Mộc lão thái thái mặt trắng bệch như tờ giấy, run lẩy bẩy. Sao nông nỗi ? Bà tù nữa!

Mộc Trọng Đức cũng nhớ cảnh tượng khám nhà, mắt tối sầm, trời đất cuồng.

Hạ nhân vương phủ cũng từng trải, gan cũng lớn, hỏi: “Quan gia, họ phạm tội gì ?”

Quan sai mặt nghiêm túc: “Chúng nhận tin báo, cựu Hộ Bộ thị lang Mộc Trọng Đức đường lưu đày tự ý mang gia quyến trốn thoát. Nay phụng mệnh truy nã, bắt hết về quy án. Mang !”

Hắn lệnh một tiếng, cả nhà đại phòng Mộc thị lôi như ch.ó c.h.ế.t. Những vật quý giá lục soát cũng mang .

Chỉ để một đám quần chúng đang bàng hoàng: “Cái gì? Mộc di nương là hậu duệ của tội phạm lưu đày?”

“Lại còn bỏ trốn, gan to thật, đây là tội c.h.ế.t đấy. Sao thế tử để mắt đến một nữ tử xuất như ?”

“Chắc chắn là lừa . Mau mau, chúng đuổi theo xem náo nhiệt.”

Mọi ồn ào kéo đuổi theo, vẻ mặt phấn khích lộ rõ.

Trên đường diễu phố, vô vây xem, ai nấy đều nghển cổ hỏi thăm tình hình.

Cả nhà Mộc thị tập kích bất ngờ, vẫn còn ngây ngẩn. Bỗng nhiên, Mộc nhị thiếu như phản ứng , gào lên t.h.ả.m thiết: “A a a! Là Mộc Vãn Tình! Là nó tố cáo chúng ! Chỉ nó mới chúng !”

Mộc Trọng Đức run lên, hai mắt ngập tràn hận ý: “Mộc Vãn Tình, và ngươi c.h.ế.t thôi!”

Tiếng gào của khiến xung quanh nghị luận sôi nổi. “Mộc Vãn Tình? Tên quen tai quá, hình như .”

“Ta cũng ... A! Chẳng là cái kẻ g.i.ế.c cả nhà đại bá để cướp bảo vật tổ truyền đó ? , chính là cái tên .”

Một giọng vang lên trong đám đông: “Gì cơ? Đây là đại bá của Mộc Vãn Tình ? Cựu Hộ Bộ thị lang Mộc Trọng Đức, tộc trưởng Mộc thị, bên cạnh là già và hai con trai của ông . Dân kinh thành lâu năm chắc từng gặp qua. Bọn họ vẫn sống sờ sờ đây mà?”

“Là bà , Mộc lão thái thái! Bà thích chùa thắp hương nhất, mỗi ngoài đều phô trương, khiến qua đường dừng xem. Ta cũng gặp vài .”

“Mộc đại thiếu gia cũng từng thấy. Hắn thích nhất là đến lâu Song Hỷ cùng đám văn nhân bàn chuyện trời đất. Hắn danh tài tử, uống một ấm thôi cũng tốn cả trăm lượng bạc, giàu lắm.”

“Nếu họ đều còn sống, tin đồn g.i.ế.c đoạt bảo? Mà tại bắt họ?”

Không ai cũng rành rọt chuyện lớn nhỏ ở kinh thành, nên hỏi han.

Một vị quan sai cao giọng : “Cựu tộc trưởng Mộc thị, Mộc Trọng Đức, vì tham ô nhận hối lộ mà khám nhà, liên lụy cả tộc lưu đày. Ông là tội nhân của cả gia tộc. Kết quả thì ? Ông mang theo nhánh của bỏ trốn, để những tộc nhân vô tội chịu khổ chịu nạn. Còn bọn họ thì trốn ăn sung mặc sướng.”

Quần chúng kinh hãi dám tin. Không thể nào?

“Quá tồi tệ! Sao xa như ? Hại t.h.ả.m cả tộc nhân, còn thì ung dung tự tại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-1501.html.]

“Sao loại ích kỷ, vô tình thế ? Đây còn là ?”

tấm tắc: “Nghe , Mộc Vãn Tình tiểu thư chính là lúc đó gánh vác, dùng sức một đưa tộc nhân bình an đến biên quan. Dọc đường chịu bao nhiêu cực khổ, trải qua trăm ngàn cay đắng, nhưng dù khó khăn đến , cô cũng bỏ rơi bất cứ một tộc nhân nào.”

Mọi mà ngây ngẩn. Lại câu chuyện như ? “Làm lắm! Một nữ tử phẩm hạnh cao khiết, trọng tình trọng nghĩa như mà cũng bôi đen ? Chắc là do nhà đại phòng . Bọn ích kỷ bạc bẽo thì càng thấy khác .”

“Rõ ràng còn sống sờ sờ mà bịa đặt những lời dối trá như , đúng là táng tận lương tâm. Đây ? Rõ ràng là kẻ thù.”

vẻ hiểu , phân tích: “Ngươi hiểu . Từ lúc họ vứt bỏ gia tộc mà bỏ trốn thì đoạn tuyệt với tộc nhân. Giờ tộc nhân sống , bọn họ lo lắng sẽ trả thù. Cái gọi là tật giật .”

thần bí tung tin: “À, đúng , lúc nhà đại phòng bỏ trốn, họ sợ trẻ con hiểu chuyện, lóc sẽ thu hút truy bắt, nên vứt bỏ chúng .”

Lời khơi dậy lòng căm phẫn của vô . Trẻ con là giới hạn cuối cùng, thể vứt bỏ trẻ con?

Thư Sách

“Trời ơi, hổ dữ ăn thịt con. Bọn họ còn độc ác hơn cả súc sinh! Những đứa trẻ bỏ đó còn sống ?”

Người nọ mắt sáng lấp lánh: “Còn sống! Mộc Vãn Tình đề cử tộc trưởng mới của Mộc thị. Cô cưu mang những đứa trẻ đó, cho chúng ăn uống, cho chúng sách, đối xử bình đẳng như những đứa trẻ khác trong tộc.”

Quần chúng c.h.ế.t lặng. Trên đời một kỳ nữ tử như ! “Tấm lòng thật rộng lớn, khâm phục. Trước đây ngốc đến mức tin những lời đồn đó.”

Cả nhà Mộc Trọng Đức đều còn sống, tin đồn tự nhiên công mà phá.

“Ta cảm thấy thật hổ vì từng mắng Mộc tiểu thư. Ta nên xin .”

“Ta cũng , hổ quá.”

tỉnh táo hỏi: “Này, ngươi rõ ràng ?”

Người nọ vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Ta đây từng đến Tây Lương buôn bán. Mộc Vãn Tình tiểu thư ở Tây Lương cực kỳ nổi tiếng, sự tích của cô lưu truyền rộng rãi. Ta còn từng đến phố ẩm thực do tộc Mộc thị đồng lòng tạo nên. Nơi đó còn náo nhiệt hơn cả hội chùa Quảng Tích. Mấy trăm món ăn vặt ngon tụ tập, khiến lưu luyến quên về. Không dối gì các vị, đoàn chúng ngày nào cũng ở trọ gần phố ẩm thực, một ngày sáu bữa đều ăn ở đó.”

Nói đến đây, còn chảy nước miếng, vẻ mặt thèm thuồng.

Mọi bán tín bán nghi: “Một ngày sáu bữa? Phải ngon đến mức nào chứ?”

“Còn náo nhiệt hơn chợ chùa Quảng Tích? Không ?”

Người nọ hoài niệm : “Có cơ hội các vị cứ đến xem. Thức ăn ở đó là tuyệt nhất. Ta khắp nơi, bao giờ ăn món nào ngon như , mà còn nhiều đến thế. Ta thật hận thể ở đó mãi, ngày nào cũng ăn uống no say.”

“Chỉ một con phố ẩm thực đó đóng góp hơn phân nửa thu nhập từ thuế cho Lương Thành đấy. Có thể tưởng tượng nó náo nhiệt đến mức nào.”

Mọi , kinh ngạc thôi: “Không ngờ tộc Mộc thị bản lĩnh như .”

“Gì chứ, là Mộc tiểu thư bản lĩnh. Tất cả là do một tay cô gây dựng. Cô đúng là kỳ tài kinh doanh.” Người là fan cứng của Mộc Vãn Tình, sức tâng bốc cô lên mây xanh, khiến đám đông mà say sưa.

Đến khi con Mộc Cẩm Dao nhận tin, cả nhà tống ngục.

Mộc đại phu nhân tức giận công tâm, mắt tối sầm ngất lịm .

Mộc Cẩm Dao hoảng hốt: “Nương! Nương! Người đừng con sợ!”

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi dồn dập: “Mộc di nương, thế tử gọi qua ngay! Lập tức! Nhanh lên!”

Mộc Cẩm Dao còn tâm trí mà lo việc đó: “Mau mời đại phu! Nhanh lên! Bên thế tử để lo.”

Đại phu còn tới, Tấn Vương thế tử vội vã chạy đến: “Dao nhi, nàng cùng cung thỉnh tội. Nàng vốn thông minh, cần dạy nàng gì, đúng ?”

Xảy chuyện lớn như , tất nhiên sẽ liên lụy đến y. Y kịp tức giận, mà nghĩ cách thoát khỏi liên can.

Mộc Cẩm Dao khẽ cụp mắt, một tia lạnh lẽo lướt qua.

Người đàn ông , thật là bạc bẽo đáng sợ, trong lòng chỉ chính .

Tấn Vương thế tử thấy nàng ngẩn , chút vui: “Còn ngây đó gì? Mau quần áo.”

“Nương ngất xỉu ...”

Tấn Vương thế tử mất kiên nhẫn hối thúc: “Đại phu và nha sẽ chăm sóc bà . Nàng nhanh lên, tranh thủ thỉnh tội khi Hoàng thượng nổi giận! Mau!”

Loading...