Tấn Vương thế tử cung là ngay. Hắn đến ngoài cung đưa mời, nhưng thị vệ thông báo cho về .
Tấn Vương thế tử lòng nóng như lửa đốt, đợi cả đêm, mãi đến trưa hôm mới phép cung.
Thế tử phi mặc cả bộ lễ phục để tỏ rõ sự trang trọng, còn Mộc Cẩm Dao chỉ vận một bộ váy áo màu xanh nhạt giản dị, đầu cài một chiếc trâm ngọc.
Nói là thỉnh tội thì nên trang điểm lộng lẫy, nhưng cũng thể ăn mặc tang thương như nhà tang, chừng mực.
Thế tử phi thấy gì bắt bẻ , lúc mới dẫn đầu ngoài. “Ngươi là thông minh, hẳn là hiểu đạo lý phu quý thê vinh.”
Giọng điệu của bà lắm, nhưng ai dính chuyện cũng chẳng thể dễ chịu nổi.
Hóa , đây chính là Mộc Cẩm Dao nổi danh kinh thành. Bọn họ tốn bao công sức để che giấu nàng.
“Thần hiểu.” Mộc Cẩm Dao cụp mắt, tỏ vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn. “Thế tử gì, tội xin một thần gánh vác.”
Thế tử phi khẽ thở dài, cảm giác như gì đó nghẹn ở cổ.
Vào cung, ba đưa đến cung của Hoàng hậu. Hoàng thượng và Thái tử đều mặt ở đó.
Tấn Vương thế tử quỳ xuống thỉnh tội: “Hoàng thượng, tất cả đều do tiểu thần nhất thời sắc mờ mắt, kiềm chế mà gây lớn.”
“Thế tử!” Thế tử phi kinh ngạc kêu lên. Chuyện giống như bàn bạc! Sao ôm hết trách nhiệm về ? Chẳng lẽ thích Mộc Cẩm Dao đến ?
Mộc Cẩm Dao cũng vô cùng kinh ngạc, dám tin y, đáy lòng dâng lên một luồng ấm.
Tấn Vương thế tử thẳng, giọng kiên định: “Hoàng thượng, Mộc Cẩm Dao chỉ là một phạm nhân lưu đày, là nữ tử yếu đuối sức phản kháng. Tất cả là do tiểu thần vì sắc mà to gan tày trời, chuyện sai trái. Hoàng thượng, xin hãy phạt một tiểu thần!”
Ánh mắt Hoàng hậu dịu vài phần, vẫn thấy y chút đáng khen.
“Không như , là do...” Mộc Cẩm Dao dập đầu thật mạnh xuống đất, tư thế hèn mọn tột cùng.
“Là do tội nô thoát khỏi khốn cảnh nên quyến rũ thế tử. Thế tử là đàn ông trách nhiệm, thu lưu tội nô và nhà. Cũng là tội nô xúi giục thế tử che giấu chuyện. Thế tử... cũng là đ.â.m lao theo lao, sợ Hoàng thượng thất vọng, nên mới giấu đến hôm nay. Mọi tội đều do gây , xin hãy để một gánh chịu!”
Nàng cố sức giải vây cho Tấn Vương thế tử, còn Tấn Vương thế tử thì tranh nhận hết về . Hai quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng.
Hoàng thượng biểu lộ ý kiến, nhưng Hoàng hậu tỏ hứng thú: “Nói xem, các ngươi quen như thế nào?”
Thái tử giật giật khóe miệng, mẫu hậu ngây thơ .
Lần Tấn Vương thế tử dám giấu giếm, đem kể bộ câu chuyện. Đương nhiên, y cũng tô điểm thêm, biến thành câu chuyện tài tử giai nhân gặp yêu, tình yêu sét đánh, nhưng bất hạnh vì phận mà thể quang minh chính đại ở bên , đủ loại nhẫn nhịn, đủ loại thống khổ.
Hoàng hậu say sưa, cứ như đang kể chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-151.html.]
Hoàng thượng chú ý đến một điểm khác: “Ngươi , Mộc Vãn Tình đem cả nhà đổi lấy tiền?”
Vẻ mặt Tấn Vương thế tử trông như táo bón: “Vâng, Mộc Vãn Tình... tham lam, vì tiền mà chuyện gì cũng dám .”
Y nhân cơ hội liền sức , hung hăng tố cáo một phen.
Thư Sách
Vốn dĩ y tính toán đường vòng từ lên, tiên là hủy hoại thanh danh của Mộc Vãn Tình trong dân gian, đó tìm buộc tội Đỗ Thiếu Huyên. Dùng cách để chèn ép Đỗ Thiếu Huyên thì thực tế, nhưng thể khiến y tâm tồn kiêng dè, che chở Mộc Vãn Tình nữa là xem như thành công.
Sau đó, y sẽ cho tung tin cung, dẫn dắt một đợt dư luận. Mộc Vãn Tình dù ưu tú, tài hoa đến mấy, nếu trong cung đoái hoài thì ích gì? Cứ thổi gió như vài , Mộc Vãn Tình e rằng sẽ đại họa lâm đầu.
Kế hoạch của y , nhưng mới bắt đầu bẻ gãy, c.h.ế.t yểu.
Chỉ thể , thời cơ đến.
Hoàng thượng tỏ ý kiến, thần sắc khó lường. Tấn Vương thế tử trộm liếc , dám thêm nữa, sợ quá hỏng.
Hoàng hậu về phía Mộc Cẩm Dao: “Những đứa trẻ đó ? Thật sự vứt bỏ mặc kệ ?” Sao thể nhẫn tâm như ? Nghĩ đến đây, bà liền nhịn mà thích nữ tử mắt .
Mộc Cẩm Dao run lên: “Thần tin rằng Mộc Vãn Tình sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật . Em đối xử với trẻ con bao dung và phóng khoáng.”
Mọi đưa ánh mắt phức tạp nàng. Nàng đang gì ?
Hoàng hậu thản nhiên : “Tham lam? Bao dung phóng khoáng? Đâu mới là Mộc Vãn Tình thật sự?”
Tấn Vương thế tử ho khẽ một tiếng: “Hai điều xung đột. Hơn nữa, bề ngoài chắc , bề ngoài cũng chắc là . Có những tâm cơ thâm trầm, thích tính toán kỹ lưỡng, bố cục từ .”
Thái tử y thật sâu. Tên địch ý quá sâu với Mộc Vãn Tình. Nghe xem, y tiếp tục nữa . “Ngươi ý gì?”
Đôi mắt Tấn Vương thế tử thâm trầm: “Tiểu thần cho rằng, nàng là để dùng bọn trẻ khống chế đại phòng, còn nhồi nhét tư tưởng thù hận cho chúng. Những đứa trẻ đó sẽ là thanh kiếm trong tay nàng, là vũ khí nhất để đối phó với kẻ thù.”