Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 152:2
Cập nhật lúc: 2025-11-18 10:19:27
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời thốt , tất cả đều sang, ánh mắt phức tạp khôn kể.
Thái tử nhướng mày: “Ngươi vẻ kiêng kị nàng ?”
Tấn Vương thế tử vẻ mặt mệt mỏi: “Tiểu thần thể thừa nhận, luận về thủ đoạn tâm kế, đều bằng Mộc Vãn Tình. Nàng tuy là nữ tử, nhưng tài cán và trí tuệ thua gì nam nhân.”
“Đáng sợ nhất là, nàng còn cái miệng lanh lợi mê hoặc lòng , thể trắng thành đen, giỏi khống chế nhân tâm.”
Cả sảnh lặng ngắt, khí kỳ quái đến ngạt thở. Đây là đẩy Mộc Vãn Tình chỗ c.h.ế.t đây mà.
Không qua bao lâu, Thái tử phá vỡ sự im lặng: “Cho nên, ngươi tung tin đồn Mộc Vãn Tình g.i.ế.c đoạt bảo, hủy hoại thanh danh của nàng , để đấu một trận gián tiếp với nàng.”
Không đúng, Mộc Vãn Tình đang bận rộn, căn bản Tấn Vương thế tử đang giở trò.
Chính cho phá cục, cũng thú vị đấy.
Vẻ mặt Tấn Vương thế tử cứng đờ, kinh ngạc tột độ. Sao thể... tra y? Rõ ràng hủy hết dấu vết...
“Thái tử đùa, thể chuyện như ...”
Y nhắm Mộc Vãn Tình, Thái tử theo dõi.
Ván cờ , y thua Thái tử.
Phải thế nào đây, y cho rằng giở trò trong bóng tối thì an , nhưng kinh thành là địa bàn của Thái tử. Chỉ cần tra, gì là tra .
Thế lực hai bên ngang bằng.
Không đợi y xong, Thái tử bỗng nhiên dậy: “Phụ hoàng, mẫu hậu, đến giờ sách , nhi thần xin cáo lui .”
“Đi .”
Nhìn bóng lưng thong dong rời , Tấn Vương thế tử thoáng lóe lên một tia ghen tị. Dám nể mặt như ...
ngay đó, y khôi phục dáng vẻ cung kính lời. Hoàng thượng cũng lên: “Ra ngoài điện Dưỡng Tâm mà quỳ.”
Nếu tự bôi nhọ , thì cho y cơ hội.
Lòng Tấn Vương thế tử trầm xuống: “Vâng.”
Ngoài điện Dưỡng Tâm, các trọng thần đều thấy Tấn Vương thế tử đang quỳ cùng hai nữ quyến, khỏi tò mò hỏi thăm tình hình.
Ồ, thì là vì hồng nhan khuynh thành mà tự hủy tương lai.
Cái gọi là gì? Yêu mỹ nhân yêu giang sơn?
Ánh mắt đùa cợt của khiến Tấn Vương thế tử vô cùng hổ và bực bội. y thể để lộ chút nào, đành nhẫn nhịn.
Đây là hình tượng mà y chọn: si tình vì yêu, tình nguyện gánh tội danh để bảo vệ mỹ nhân.
Trời càng lúc càng nóng, cả ba mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt đẫm, nhưng dám lơ là chút nào.
Tấn Vương thế tử là luyện võ, quỳ mấy canh giờ thành vấn đề. thể diện trong ngoài đều mất sạch. Từ hôm nay trở , y còn là vị thế tử ôn hòa lễ độ, mà là kẻ ham mê sắc .
Lớp trang điểm của Thế tử phi nhòe , mắt tối sầm từng đợt, cơ thể lảo đảo, sắp trụ nổi nữa.
Đối với bà , đây đúng là tai bay vạ gió.
, phu thê một thể, vinh nhục .
Mộc Cẩm Dao quỳ thẳng tắp, nhúc nhích, như một bức tượng.
Một giọng lạnh lùng vang lên: “Ồ, Tấn Vương thế tử, ngờ ngươi cũng ngày hôm nay.”
Nghe cái giọng điệu hả hê nỗi đau của khác , là ngay Tam hoàng tử do Quý phi sinh . “Ồ, đây chẳng là Mộc Cẩm Dao nổi danh kinh thành ? Quả nhiên là hồng nhan họa thủy. Biểu ca, may mà cưới nàng về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-1522.html.]
Giọng ôn hòa của Định Viễn hầu thế tử vang lên: “Ta may mắn, cưới vợ thì cưới hiền.”
Hắn liếc Mộc Cẩm Dao, trong mắt một tia tiếc hận nhàn nhạt. Vẫn xinh như , đáng tiếc... ô uế.
Tim Mộc Cẩm Dao run lên, sắc mặt trắng vài phần, càng tăng thêm vẻ yếu ớt mỏng manh.
Đây là vị hôn phu đây của nàng. Hai cũng từng tâm đầu ý hợp, sự cho phép của gia đình, họ trao đổi thư từ. Định Viễn hầu thế tử tỏ vô cùng nhiệt tình, còn thường xuyên tặng những món quà nhỏ.
gặp ... là cảnh còn mất.
Tam hoàng tử mỉa mai: “Mỹ nhân như ngọc, thảo nào Tấn Vương thế tử thà vi phạm vương pháp cũng ở bên mỹ nhân. Tình sâu nghĩa nặng, thật cảm động đất trời.”
Tấn Vương thế tử sắc mặt đổi: “Xin thỉnh an Tam hoàng tử.”
“Không cần thỉnh an.” Tam hoàng tử Mộc Cẩm Dao với ánh mắt thèm thuồng. Đẹp thì thật, thích hợp để kéo lòng mà thưởng thức. “Hay là, ngươi nhượng mỹ nhân cho ? Ta cũng rốt cuộc nàng mị lực gì mà khiến ngươi mê đến thế.”
Mộc Cẩm Dao dâng lên một cảm giác ghê tởm, nhịn mà nôn khan. Đám đàn ông vẫn ghê tởm như .
Tam hoàng tử biến sắc: “Ngươi ý gì? Dám chê ghê tởm?”
Thế tử phi cũng sự vô sỉ của cho kinh ngạc. Những hoàng tử đều sách thánh hiền mà lớn, thể lời như ?
“Nàng là của Tấn Vương phủ chúng , tuyệt đối lý gì nhường cho khác.” Dù thích Mộc Cẩm Dao, bà cũng thể để khác bẽ mặt Tấn Vương phủ. Tam hoàng tử rõ ràng là đang cố ý.
Tam hoàng tử lạnh một tiếng: “Lại chẳng thê danh phận gì, chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Qua tay chơi đùa thì ? Tấn Vương thế tử, ngươi giá , năm ngàn lượng đủ ? Không đủ thì một vạn lượng. Một ả đàn bà dù đến mấy cũng chỉ đến giá đó thôi.”
Hắn cố ý để trút giận biểu ca. Cái loại nữ nhân gì thế , vốn là vị hôn thê của biểu ca, đầu theo Tấn Vương thế tử?
Hắn chẳng quan tâm chuyện hai nhà hủy hôn, hơn nữa còn là nhà trai chủ động hủy. Tóm , một ngày là vị hôn thê thì giữ trọn đời.
Hắn ngang ngược vô lý như đấy. Ai bảo là hoàng tử? Nếu hoàng tử may qua đời, nữ nhân của cũng đều ở cả đời.
Tấn Vương thế tử mặt đỏ bừng, phẫn nộ gào lên: “Trừ phi c.h.ế.t, nếu ai cũng đừng hòng động đến một ngón tay của nàng. Dù ngươi là hoàng tử, cũng thà c.h.ế.t nhường!”
Lời đám cung nhân cảm động c.h.ế.t ngất. Thật là một nam tử thâm tình! Gia thế hiển hách, tướng mạo tuấn mỹ, tài hoa, còn chung tình đến , quả thực là mỹ.
Mộc Cẩm Dao chỉ cảm thấy rét run, đáy lòng dâng lên một luồng khí lạnh.
Đây là quyết đẩy nàng con đường hồng nhan họa thủy đây mà.
Đàn ông các , rõ ràng ai cũng mưu đồ riêng, ai cũng tính toán, mà lôi nàng cái cớ. Thật ích kỷ và giả dối.
Tam hoàng tử thẹn quá hóa giận: “Tốt lắm! Ta xem ngươi thâm tình đến mức nào!”
Hắn duỗi tay kéo mạnh Mộc Cẩm Dao dậy. Mộc Cẩm Dao quỳ quá lâu, chân tê cứng, lảo đảo ngã về phía Tam hoàng tử.
Tấn Vương thế tử đột nhiên bật dậy, xông lên kéo Mộc Cẩm Dao .
Hai giằng co qua , Mộc Cẩm Dao ở giữa chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, cơ thể như x.é to.ạc .
Đây là cái gọi là thâm tình ư? là một trò . Mộc Cẩm Dao chỉ cảm thấy trái tim băng giá. Lựa chọn của nàng, thật sự đúng ?
Ngay lúc , Tấn Vương thế tử thế nào trượt chân, ngã ngửa , đầu đập mạnh phiến đá xanh lót đường, phát một tiếng "Bốp!"
Tam hoàng tử kinh hãi, bất giác buông tay, lùi mấy bước: “Không liên quan đến ! Là tự đập đầu , tự té ngã!”
Mộc Cẩm Dao vội vàng lao về phía Tấn Vương thế tử, lo lắng tột độ: “Thế tử! Thế tử! Mau gọi thái y! Mau lên!”
Tất cả vinh nhục của nàng đều phụ thuộc đàn ông . Hắn mà mệnh hệ gì, nàng cũng coi như xong.
Thế tử phi cũng sợ hãi, mồ hôi vã như tắm, ngừng gọi thế tử.
Không qua bao lâu, mí mắt Tấn Vương thế tử giật giật, khẽ mở mắt , ánh mắt tràn ngập mê mang.
Thư Sách
Mộc Cẩm Dao mừng rỡ: “Thế tử, ngài tỉnh ! Ngài cảm thấy thế nào? Thái y sắp tới , ngài cố chịu một chút...”
Tấn Vương thế tử ngơ ngác nàng, bỗng nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, thốt một câu: “Tử Đồng, đây là ?”
Tử Đồng?
Đó là cách Hoàng thượng dùng để gọi Hoàng hậu!! Sao thể gọi bậy như ?
A! Tất cả đều ngây dại.