Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-11-18 10:27:36
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Cẩm Dao ngơ ngác y, đầu óc trống rỗng.
Tấn Vương thế tử rõ bên cạnh, con ngươi co rút đầy kịch liệt, nhưng lập tức lướt qua.
Y thâm tình : “Lần đầu gặp nàng, nàng vận một bộ y phục màu tím, khí chất cao quý điển nhã, khiến kìm mà liếc . Để kỷ niệm khoảnh khắc , đặt cho nàng chữ : Tím Đồng.”
Tên tự của nữ tử thường do nhà chồng đặt khi lễ cập kê. Tấn Vương thế tử đặt tên tự cho nữ nhân của , đây cũng là chuyện bình thường.
Y khẽ siết tay Mộc Cẩm Dao: “Nàng còn nhớ lúc đó mặc y phục gì ?”
“Tất nhiên , một chiếc áo choàng đỏ rực, nhiệt liệt như lửa, khiến thể rời mắt.” Mộc Cẩm Dao mặt mày rạng rỡ, say đắm, xen lẫn một chút e thẹn. “Tím Đồng, kỷ niệm khoảnh khắc mới gặp... Thần thích.”
Tấn Vương thế tử mừng sợ. Không hổ là nữ nhân y yêu nhất, quả thực thấu hiểu lòng , tâm linh tương thông với y.
Hai tương tác vô cùng tự nhiên, trôi chảy, một chút gượng gạo. Ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình, tình ý triền miên.
Cảnh đ.á.n.h tan nghi ngờ của . Hóa là nhầm, là Tím Đồng, chứ Tử Đồng.
Cũng , bình thường thể gọi như ? Trừ phi đầu óc vấn đề.
Mọi ái ngại về phía Thế tử phi. Quá đáng thương, phu quân của một lòng một đều hướng về nữ nhân khác.
Thế tử phi cố gắng nhếch méc , thất thố mặt , nhưng trong mắt khác, nụ đó còn khó coi hơn cả .
Ai, t.h.ả.m quá!
Không thể , Mộc Cẩm Dao chính là hồng nhan họa thủy! Nàng sở hữu vẻ quốc sắc thiên hương, quả thực vốn liếng để .
lúc , thái y vội vàng chạy tới, chẩn bệnh một hồi, dặn Tấn Vương thế tử nghỉ ngơi cho , nên tùy tiện xuống giường . Va đập đầu chuyện nhỏ, cần quan sát thêm một thời gian.
Thái y còn giúp y băng bó vết thương và kê một đơn thuốc.
Tấn Vương thế tử tỏ vẻ khó xử: “Ta tạm thời uống thuốc, cứ để đó . Ta lời Hoàng thượng, quỳ gối tự kiểm điểm.”
Y gắng gượng quỳ thẳng dậy, nhưng cơ thể lảo đảo, sắc mặt trắng bệch dọa .
Nắng hè như thiêu như đốt, sóng nhiệt cuồn cuộn, khí nóng bỏng khiến ngạt thở. Mồ hôi trán như hạt đậu vô tình lăn mắt, cay xót, khiến khó chịu nhíu mày.
Tam hoàng tử cau mày: “Ngươi giở trò giả vờ đó định hù dọa ai? Đừng hòng đổ vạ lên đầu .” Từ nhỏ đến lớn, Tấn Vương thế tử luôn là một kẻ tinh ranh, đặc biệt giỏi đóng kịch.
Y dứt lời, Tấn Vương thế tử liền ngã về phía y, “bịch” một tiếng, ngất xỉu.
Tam hoàng tử mặt tái mét. A a a! Cái đồ c.h.ế.t tiệt sắp đè bẹp ! “Biểu ca! Mau tới giúp !”
Một trận binh hoang mã loạn. Hốc mắt Mộc Cẩm Dao đỏ hoe, run rẩy, bỗng nhiên cao giọng hét lớn: “Tội dân tự xin ban c.h.ế.t! Xin Hoàng thượng thành !”
Nàng hét liên tiếp mấy tiếng, thu hút ít quan viên sang.
Một lát , nội thị liền đến truyền chỉ: “Hoàng thượng chỉ, lệnh cho Tấn Vương thế tử ba hồi phủ, cấm túc trong phủ, ngoài.”
Đây là giam lỏng? Thế tử phi mừng buồn lẫn lộn, gắng gượng dậy. vì quỳ quá lâu, chân tê rần, cơ thể nghiêng ngả sang một bên. Một bàn tay vươn đỡ lấy bà .
Là Mộc Cẩm Dao. Sắc mặt nàng trắng bệch, vài sợi tóc ướt bết dính trán, quần áo ướt sũng, trông vô cùng t.h.ả.m hại.
Trong lòng Thế tử phi trăm mối ngổn ngang. Bà đẩy nàng , nhưng thấy đám Tam hoàng tử nên đành nhịn xuống. “Đi, đỡ thế tử hồi phủ.”
Bất kể thế nào, cứ về phủ .
Trong điện, Hoàng thượng đang dựa bàn bận rộn, thỉnh thoảng ngẩng đầu cùng Thái tử thảo luận chính sự.
Nội thị bẩm báo: “Hoàng thượng, Tam hoàng tử và Định Viễn hầu thế tử cầu kiến.”
Hoàng thượng xoa xoa cổ, cầm chén uống một ngụm: “Cho chúng .”
Hai liền hành lễ với Hoàng thượng và Thái tử. Tam hoàng tử ghen tị liếc Thái tử. Phụ hoàng tự tay dạy bảo chính vụ, thật khiến đỏ mắt.
Cùng là hoàng tử, chẳng qua lớn hơn vài tuổi mà chiếm vị trí trữ quân, thể khiến khác phục?
“Phụ hoàng, Tấn Vương thế tử ngất xỉu liên quan đến con, thể trách con.”
Hoàng thượng thấu tâm tư đám con trai, thản nhiên : “Có việc thì , việc gì thì lui .”
Tam hoàng tử mím môi: “Phụ hoàng, biểu ca của con sắp thành , ngài ban thưởng một hai món đồ để thêm thể diện, cũng là để dính chút phúc khí của ngài, xua vận rủi.”
“Tam hoàng tử!” Định Viễn hầu thế tử ngăn kịp. Chuyện bàn với y. “Hoàng thượng, thần tuyệt đối ý .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-153.html.]
Hoàng thượng ban thưởng là ân điển, ngươi đòi thì thể thống gì?
Tam hoàng tử ỷ sủng mà kiêu, luôn cố sức vơ vét lợi ích cho nhà , tư tâm quá nặng.
Hoàng thượng rõ như lòng bàn tay tâm tính của mấy đứa con trai, sớm quen, mắng cũng lười mắng: “Minh Diệp, thấy Mộc Cẩm Dao , ngươi nghĩ ?”
Vẻ mặt Định Viễn hầu thế tử vô cùng phức tạp, thương hại, thất vọng, và tiếc nuối. “Đáng thương, đáng buồn. Ai, nàng lưu lạc đến nông nỗi .”
Hắn bỗng nhiên quỳ xuống: “Hoàng thượng, cầu xin ngài xử lý nhẹ tay. Nàng chỉ là một nữ nhân đáng thương, bất do kỷ.”
Tam hoàng tử bực bội: “Biểu ca, nàng phản bội , mà còn cầu tình cho nàng?”
Định Viễn hầu thế tử nét mặt đau khổ: “Nàng thể vô tình, nhưng thể vô nghĩa.”
Thái tử giật giật khóe miệng. Tên nhóc cũng thật thà gì, dám dẫm lên Mộc Cẩm Dao để giả nhân giả nghĩa, sức lấy lòng phụ hoàng.
Người của Định Viễn hầu phủ, đều cùng một ruột, giả nhân giả nghĩa.
Đáng tiếc, đá trúng tấm ván sắt .
Hoàng thượng bình tĩnh Định Viễn hầu thế tử: “Ngươi thật lòng cầu tình cho Mộc Cẩm Dao?”
Định Viễn hầu thế tử tỏ chân thành: “Vâng, dẫu cũng quen một thời gian, thực sự đành lòng thấy nàng chịu khổ.”
Hoàng thượng hài lòng gật gù: “Nếu ngươi niệm tình cũ, trẫm sẽ thành cho ngươi. Vốn định cho ngươi Công Bộ việc, bây giờ thì thôi .”
Lời , cả hai đối diện đều biến sắc.
Thư Sách
Định Viễn hầu thế tử phận quý trọng, nhưng thực quyền, chỉ một chức vụ hữu danh vô thực trong đội vệ.
Mà con cháu nhà huân quý nào cũng thể đội vệ, trừ phi là kẻ quá kém cỏi.
Đây xem như lệ thường của triều đình, thể diện, nhưng thực quyền.
Tam hoàng tử tức đến mức giậm chân: “Phụ hoàng! Biểu ca vì một nữ nhân đáng mà hồ đồ, ngài đừng thật sự...”
Hắn vẫn luôn đưa của triều, mở rộng thế lực, nhưng nhảy nhót mãi vẫn cơ hội .
Khó khăn lắm mới cơ hội, hỏng bét, tức c.h.ế.t .
“Quân vô hí ngôn.” Hoàng thượng uy nghiêm họ. “Đi gặp Quý phi .”
Hai ủ rũ lủi thủi ngoài. Vừa đến bên ngoài, Tam hoàng tử liền sang oán trách biểu ca, rốt cuộc là nghĩ cái gì ?
Con vịt đến miệng còn để bay mất, đúng là công dã tràng. Định Viễn hầu thế tử khổ mà nên lời, còn gượng . Thật quá thử thách diễn xuất, quá khó!
Hoàng thượng khẽ lắc đầu: “Tam của con là một kẻ ngu xuẩn. Sau cứ để nó ở kinh thành một nhàn vương . Nếu dám gây chuyện thì giam lỏng.”
Không bản lĩnh còn chịu an phận, ngu xuẩn thì là gì?
Thái tử dậy đáp: “Vâng. Phụ hoàng yên tâm, tay con sẽ dính m.á.u .”
Đây cũng là điểm Hoàng thượng hài lòng nhất. Thái tử tấm lòng thiên hạ, tự nhiên cũng sẽ bao dung các của .
Nếu đổi là hoàng tử khác lên ngôi, một ai phục chúng, khi đó tất nhiên sẽ là một trận mưa m.á.u gió tanh, đầu rơi m.á.u chảy.
Còn về câu “Tím Đồng” của Tấn Vương thế tử, cả hai cha con đều để trong lòng, cũng nghĩ nhiều.
Rốt cuộc, ai to gan tìm đường c.h.ế.t!
Ai thể ngờ chuyện thần kỳ như trọng sinh chứ?
Phủ Tấn Vương
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng trốn , trời tối đen như mực.
Trong phòng, ánh đèn leo lét. Một bóng mảnh khảnh đang yên lặng quỳ bên giường.
Thế tử phi ở mép giường, đàn ông hôn mê bất tỉnh giường, Mộc Cẩm Dao đang im lặng một tiếng động, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Bà trách mắng, nhưng khuôn mặt nhu thuận kính cẩn của đối phương, một câu cũng mắng nên lời.
Trên giường động tĩnh, hai nữ nhân đồng loạt sang.
“Thế tử, ngài tỉnh ? Có khỏe ? Thiếp gọi đại phu ngay.”