Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-11-18 10:35:18
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lương Thành

Một ngày mới bắt đầu. Ánh mặt trời chiếu phòng, Mộc Vãn Tình đang ngủ giường liền mở to mắt, dụi dụi, thỏa mãn ngáp một cái. Ngủ thật ngon.

Nàng chậm rãi bò dậy, thuần thục buộc tóc đuôi ngựa, mở cửa phòng. Ngay cửa, mặt đất, đặt sẵn đồ dùng súc miệng rửa mặt.

Trong sân yên tĩnh, mấy ai, giờ đều phố ẩm thực việc cả . Trên bếp trong phòng bếp đặt lồng hấp, bên trong là bốn cái bánh bao nóng và một chén tào phớ. Mộc Vãn Tình sờ sờ, thấy vẫn còn ấm, liền lấy ăn no nê.

Nàng ghé qua nhà trẻ xem xét một vòng, thấy bọn nhỏ đang chơi vui vẻ ngoài sân chơi, bất giác mỉm . Trẻ con nên vui chơi thỏa thích, một tuổi thơ trọn vẹn.

Gấu áo ai đó khẽ kéo. “Cô cô.”

Một bé trai đôi mắt sáng long lanh đang nàng, trong mắt như chứa đầy nhỏ. Mộc Vãn Tình xổm xuống: “Là Bảo Nhi , con chơi cùng các bạn?”

Tuổi của bé mới vỡ lòng, nửa ngày sách, nửa ngày vui chơi.

Tay Bảo Nhi bé nhỏ đang cầm một quyển Tam Tự Kinh. “Con đang sách ạ. Con sẽ thi đỗ Trạng Nguyên về cho cô.”

Câu trẻ con ngây thơ vẻ mặt Mộc Vãn Tình cứng . Nàng mím môi, đứa trẻ là đích trưởng tôn của đích trưởng phòng, trong danh sách đặc xá, khả năng thi khoa cử quan.

Nàng xoa đầu bé: “Con thích sách đến ?”

Đứa trẻ thông minh, thiên phú, đáng tiếc cha ông như .

“Dạ !” Bảo Nhi gật đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh. “Chờ con quan, con sẽ mua kẹo cho cô ăn, thật nhiều thật nhiều kẹo.”

Mộc Vãn Tình mỉm , từ trong n.g.ự.c móc một viên kẹo: “Vậy chờ nhé. Đây là phần thưởng.”

Bảo Nhi reo lên một tiếng, vui vẻ ôm Mộc Vãn Tình nũng.

Mộc Vãn Tình chuyện với bé một lúc, mới dỗ bé về phòng học sách.

Một giọng trầm trầm vang lên: “Ngươi... vì rõ cho nó ?”

Là Mộc Nam Nam, thứ nữ của đại phòng, một trong những đại phòng vứt bỏ.

Mộc Vãn Tình cấp cho họ một căn nhà. Cả nhà mười mấy lớn nhỏ ở cùng , mấy đứa trẻ cũng do Mộc Nam Nam chăm sóc.

Tuy cho họ cửa hàng, nhưng Mộc Vãn Tình truyền cho họ nghề các sản phẩm từ đậu. Vất vả thì vất vả, nhưng chỉ cần chịu khó, cả nhà thể sống .

Đậu hũ, đậu hũ khô, tàu hũ ky, váng đậu, phù trúc, gà chay, giò chay... những thứ phố ẩm thực đều dùng đến.

Các quán ăn đặt hàng báo một ngày, hôm tới lấy, họ cần lộ diện.

Ngày nào cũng cung đủ cầu, các nữ quyến cảm nhận niềm vui kiếm tiền, gì còn thời gian mà đau buồn.

Có chút tiền , Mộc Nam Nam liền tự quyết định mua một con lừa để xay đậu, cũng đỡ vất vả hơn.

Còn nàng và Lục thẩm điều qua quản lý nhà trẻ. Lục thẩm phó viện trưởng, lương tháng năm lượng, nàng nhân viên hành chính, lương tháng hai lượng.

Hai lượng bạc là ít, dân chúng ở biên quan cả năm cũng chắc kiếm mấy lượng.

, nàng việc vô cùng chăm chỉ, trân trọng cuộc sống hiện tại.

Mộc Vãn Tình đúng, tiền thể giải quyết phần lớn phiền não.

Đặc biệt là khi thấy t.h.ả.m trạng của nhà họ Phương, nàng càng thêm cảm kích sự che chở của Mộc Vãn Tình, là lòng cảm kích thật sự. Không Mộc Vãn Tình, cần nghĩ cũng bọn họ sẽ còn t.h.ả.m hơn nhà họ Phương. Cũng vì mà uy danh của Mộc Vãn Tình càng cao.

Mộc Vãn Tình khẽ thở dài: “Nó còn nhỏ quá, bây giờ cho nó sự thật thì quá tàn nhẫn. Chờ nó lớn lên sẽ tự thế giới vô vàn khả năng, thể quan thì cũng thể việc khác.”

“Bảo Nhi là một đứa trẻ ngoan, cũng coi như là 'tre mọc măng ', cứ từ từ dẫn dắt .”

Mộc Nam Nam kìm , nước mắt lưng tròng: “Cảm tạ... cảm ơn.”

Cảm ơn cô quá nhiều vì bọn họ, cảm ơn cô rộng lượng bao dung, cảm ơn cô che chở. Tộc Mộc thị Mộc Vãn Tình, thật sự là may mắn của .

Mộc Vãn Tình vỗ vỗ vai nàng, an ủi vài câu, sang thư viện bên cạnh.

Bên yên tĩnh hơn nhà trẻ nhiều, tất cả đều đang chăm chỉ học trong phòng. Không nỗ lực , tuần nào cũng thi, tháng nào cũng kiểm tra, nếu thi rớt thì mất hết thể diện.

Cơ chế khen thưởng mà Mộc Vãn Tình đặt "khắc nghiệt". Mười đầu sẽ thưởng hậu hĩnh. Ba đầu trong bảng tổng kết năm thể yêu cầu Mộc Vãn Tình tự tay một bàn thức ăn.

Điều đám học trò kích động vô cùng. Mộc Vãn Tình bây giờ ít khi tự xuống bếp, nhưng tay nghề của cô thì ai mà ?

Quan trọng nhất là, việc mang cảm giác thỏa mãn tột độ: "Được chính tộc trưởng nấu cơm cho ăn đấy!"

Nàng quấy rầy mà ngoài cửa sổ một lát. Là Phương gia chủ đang dạy cho lớp Giáp. Không hổ là tiến sĩ xuất khoa cử, học thức uyên bác, lời lẽ thực tế, các loại điển cố đều thuộc lòng, giảng giải từ dễ đến khó, khiến lợi ích nhỏ.

Mộc Tử Thành là học trò lớp Giáp, sự chỉ bảo của Phương gia chủ, công khóa tiến bộ vượt bậc, điều khiến Mộc Vãn Tình vui.

Đại ca quyết chí theo con đường khoa cử, cũng tiềm năng, Mộc Vãn Tình tự nhiên sẽ lực ủng hộ, để tâm ý việc học.

Thế nhưng, Mộc Tử Thành từ chối. Hiện giờ phố ẩm thực quỹ đạo, việc quản lý cũng tốn sức.

Làm thêm việc thực tế cũng lợi cho tương lai.

Vậy cũng , Mộc Vãn Tình dân chủ. Chỉ cần yêu cầu quá đáng, nàng đều sẽ ủng hộ.

Nàng xoay định thì Mộc nhị phu nhân xách váy chạy như bay tới: “Tình nhi, Tình nhi!”

Đây là đầu tiên Mộc Vãn Tình thấy nương kích động thể hiện ngoài như , nàng hoảng hốt: “Sao thế nương?”

Mộc nhị phu nhân giơ một tấm thiệp, mặt mày tươi rói: “Thiệp của Đỗ phủ! Mời con dự hội thưởng sen!”

“Hội thưởng sen?” Mộc Vãn Tình ngơ ngác.

Giọng Mộc nhị phu nhân vô cùng phấn khích: “Ta hỏi thăm , Đỗ gia mỗi năm đều tổ chức mấy . Mùa xuân ngắm đỗ quyên, mùa hạ thưởng sen, mùa thu ngắm cúc, mùa đông ngắm mai. Mỗi đều là sự kiện lớn trong thành, một tấm thiệp mời cũng khó mà . Người mời đều là nhân vật uy tín, danh dự trong thành.”

Mộc Vãn Tình khẽ nhướng mày: “Đây xem như hoạt động xã giao của tầng lớp thượng lưu. Đỗ gia cũng dụng tâm thật.”

Mộc nhị phu nhân khóe miệng giật giật. Phản ứng đầu tiên của con bé là cái ?

Không nên tự hào vì mời ? Điều chứng tỏ nó địa vị nhất định ở Lương Thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-155.html.]

“Ta chuẩn cho con mấy bộ quần áo và trang sức thật , thể để khác so bì.”

Bà hưng phấn nên lời, cả kích động vô cùng.

Con gái đến tuổi lấy chồng, đây bà còn lo dịp xã giao thích hợp để nó thể hiện, thể chọn một rể ý.

Giờ thì , quyền quý thế gia khắp Tây Lương đều sẽ tham gia, còn sợ chọn thích hợp ?

Mộc Vãn Tình liếc mắt một cái là thấu tâm tư của bà, chút cạn lời. Sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gả nàng ?

đối với một phụ nữ truyền thống như Mộc nhị phu nhân mà , gả chồng là việc bắt buộc, tương phu giáo tử cũng là bắt buộc.

Không gì quan trọng hơn việc gả một gia đình .

Ngay cả khi bà ngoài ăn, thêm chút kiến thức, thì vẫn nghĩ như .

Đây là tư duy hình thành cả ngàn năm, chỉ dựa một cá nhân thì thể đổi.

Mộc Vãn Tình đây bóng gió vài , nhưng đều bà phớt lờ.

Nàng cũng lười nhiều, gả , gả cho ai, cuối cùng vẫn là nàng quyết định.

Thư Sách

“Trang sức thì cần, con . Kiểu dáng quần áo để con chọn.”

“Được .” Mộc nhị phu nhân hưng phấn chuẩn .

Đến ngày hẹn, Mộc Vãn Tình cùng cả nhà ăn mặc lộng lẫy lên đường. Con đường đến Đỗ phủ đông nghẹt, xe ngựa nối đuôi , tắc nghẽn cả con đường, di chuyển vô cùng chậm.

Mùa hè nắng gắt, nhưng ai cũng ngại vất vả.

Mộc Vãn Tình lười biếng dựa thành xe. Trong góc xe đặt chậu băng nên cũng quá nóng, chỉ là cảm thấy lãng phí thời gian.

Nàng rót một ly nước ô mai ướp lạnh, uống từng ngụm một.

Mộc nhị phu nhân thấy nàng tướng, mày khẽ giật: “Con ở nhà lười nhác thế nào cũng thôi, ngoài thì thể như , giữ ý tứ một chút.”

Nếu tìm "chồng vàng"?

Mộc Vãn Tình đáp qua loa: “Nương yên tâm, con chừng mực.”

Mộc nhị phu nhân càng lo lắng. “Ra ngoài đừng cãi với , xưa 'chịu thiệt là phúc'...”

Mộc Vãn Tình mất kiên nhẫn ngắt lời: “Hay là con nữa nhé? Tính con nóng nảy, lỡ kích động là kiềm chế , ngay cả Ngũ hoàng tử con còn dám gài bẫy.”

Mộc nhị phu nhân: ...

Đứa con quản nổi nữa . Phải chi để cha nó quản!

nghĩ đến phu quân lời con gái, con gái bảo mặt trời lặn đằng Đông thì ông cũng dám là đằng Tây, bà càng thấy bất lực.

“Trước con tuổi còn nhỏ, kiềm chế cảm xúc. Giờ khác, con là tộc trưởng của Mộc thị, mỗi lời cử chỉ đều liên quan đến vận mệnh cả tộc. Nên thu liễm thì cứ thu liễm một chút, khi nổi nóng hãy nghĩ đến Mộc thị, nghĩ đến cha , nhà.”

Mộc Vãn Tình , lập tức thẳng dậy: “Nương , con thật nhé. Mộc thị , con quá để ý. Con chỉ quan tâm một điều là ai phép gây phiền phức cho con. Ai dám, con đ.á.n.h c.h.ế.t kẻ đó.”

Nàng quản lý Mộc thị, một là để ràng buộc lời việc của họ, họ gây chuyện liên lụy đến . Dù , đây cũng là thời đại "một phạm tội, cả tộc chịu liên lụy".

Hai là, chọn vài phụ giúp việc.

Giống như bây giờ, dù nàng gì cả, tiền hoa hồng từ các cửa hàng cũng đủ để nàng sống thoải mái.

“Là Mộc thị cần con, chứ con cần Mộc thị. Với bản lĩnh của con, mà chẳng sống ?”

“Con...” Mộc nhị phu nhân bó tay với nàng. Nàng một câu, Mộc Vãn Tình đáp mười câu, mà câu nào cũng lý hơn bà.

“Con tự mãn quá , như . Nên khiêm tốn một chút, dù là giả vờ cũng giả vờ.”

Mộc Vãn Tình tùy hứng: “Không cần. Đời ngắn ngủi, ai ngày mai thiên tai nhân họa gì ập đến. Con hưởng thụ kịp thời, sống theo ý .”

Mộc nhị phu nhân nghĩ đến t.h.ả.m cảnh khám nhà, lưu đày ập đến bất ngờ, cũng thấy lời con gái vài phần đạo lý. như , nó sống như một kẻ lập dị. “Con như thì gả chồng?”

Cuối cùng bà cũng câu . Mộc Vãn Tình tỉnh táo hẳn: “Thì bắt cả nhà chồng từ xuống đều con, là xong ?”

Mộc nhị phu nhân nghi ngờ tai vấn đề: “Gì? Con gì?”

Tính cách Mộc Vãn Tình mạnh mẽ như , tuyệt đối thể tìm một đàn ông cũng mạnh mẽ. Hai cứng chọi cứng thì mà sống?

“Con thể cả tộc Mộc thị lời con, tại thể cả nhà chồng lời con?”

Lý lẽ quá hùng hồn, khiến thể phản bác.

Mộc phu nhân ngẩn ngơ. Hình như... cũng lý.

nhịn mà tưởng tượng cảnh cả nhà chồng của con gái kéo việc kiếm tiền... Hình như... cũng ?!

Mộc Vãn Tình thản nhiên liếc bà một cái, khóe miệng khẽ nhếch. Đã thu phục.

Xe cứ dừng dừng, mãi mới đến Đỗ gia. Ở cổng lớn Đỗ gia một đôi vợ chồng xứng đôi đang đón khách. Nhìn kỹ , đó là Đỗ đại tiểu thư và Tưởng đồng tri phu quân của nàng.

Đỗ đại tiểu thư thấy Mộc Vãn Tình, mắt liền sáng lên: “Vãn Tình , hôm nay xinh thật.”

“Cảm ơn tỷ.” Mộc Vãn Tình hành lễ với hai , rạng rỡ. “Ta cũng thấy .”

Đỗ đại tiểu thư sững sờ một chút, bật ha hả. Cô nương thật quá đáng yêu.

“Vãn Tình , Mộc phu nhân, bên ngoài nóng, mời nhanh.” Nàng một tay kéo một , tự dẫn họ , giới thiệu phong cảnh trong phủ.

Đỗ phủ phong cảnh như họa, hoa cỏ gấm vóc.

Mộc Vãn Tình quen vườn tược Tô Châu nên cũng thấy mới lạ, chỉ hùa theo vài tiếng, thái độ kiêu ngạo, nịnh nọt, vô cùng tự nhiên, hào phóng.

Nàng đang tùy ý ngắm cảnh, bỗng nhiên, ánh mắt ngưng , cả sững sờ.

“Đây là... cái gì?” Nàng nhầm ?

Đỗ đại tiểu thư theo tay nàng: “Là cây bông gòn từ Tây Vực tới đấy. Mấy năm thương nhân tiến cống, hoa nở trắng tinh như ngọc, nên phủ trồng trong hoa viên để ngắm cảnh, cũng lắm.”

Ngắm cảnh? Quả thực là phung phí của trời! Mộc Vãn Tình kích động đến mức khoa tay múa chân. A a a! Là bông gòn!

Bỗng nhiên, một giọng chanh chua vang lên: “Đồ nhà quê từ tới , ngay cả cây bông gòn cũng ? Còn kích động như , thật là thể bước chỗ sang trọng .”

 

Loading...