Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:48:55
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Sự thất thố của tất cả mặt thu hết mắt. Ai nấy đều bắt đầu những suy tính riêng, ánh mắt về phía Mộc Vãn Tình cũng đổi hẳn.

Mộc Vãn Tình thì cứ như chuyện gì, híp mắt : “Lát nữa tìm chút chuyện nhé.”

Chọn ngày bằng gặp ngày, xuất quỷ nhập thần, tìm cũng chẳng dễ dàng gì.

Đỗ Thiếu Huyên nụ rạng rỡ của nàng cho choáng váng. Trước thấy nàng như chỉ thấy , nhưng hôm nay, tim đập nhanh một cách lạ thường.

Hắn cảm thấy chịu nổi nữa, gật đầu lung tung vội vàng ngoài, trong đầu rối như tơ vò.

Chờ khuất, hiện trường liền xôn xao hẳn lên. Triệu phu nhân là đầu tiên châm ngòi: “Làm gì ai trực tiếp tìm đàn ông bàn chuyện như thế, thật quy củ. Người còn tưởng cô cố ý câu dẫn tiểu tướng quân đấy.”

còn đang định gả con gái cho tiểu tướng quân để càng thêm . Khi đó, Triệu gia sẽ trở thành gia tộc thứ hai Tây Lương, gió gió mưa mưa, ai gặp bà cũng khách sáo vài phần.

Mộc Vãn Tình nhướng mày: “Quy củ là do con đặt , mà kẻ tài năng xuất chúng thể khiến thế gian nhượng bộ, bao gồm cả quy củ.”

Cả sảnh đường im phăng phắc. Câu quả thật bắt bẻ .

Triệu phu nhân vốn chẳng hạng hiền lành gì, khẩy ngay tại chỗ: “Ngươi cũng quá tự cao đấy, khoe khoang tự luyến như khiến chướng mắt.”

“Vậy thì đừng , ai cầu ngài ?” Mộc Vãn Tình tùy tay lấy chiếc gương đồng nhỏ soi soi, vuốt lọn tóc, giọng điệu đầy vẻ tự luyến: “Ái chà chà, thế nhỉ? Đích thị là tiểu tiên nữ .”

“Phụt!” Đỗ đại tiểu thư nhịn , cô nương thực sự quá đáng yêu.

“Thôi , nhập tiệc . Nương, con đỡ .”

Khi sắp xếp chỗ , con Mộc Vãn Tình xếp ở bàn tiệc chính, cùng bàn đều là phu nhân, tiểu thư nhà quan .

Mọi cố ý vô tình dò hỏi về tình hình của Mộc Vãn Tình. Mộc nhị phu nhân chỉ giữ nụ xã giao, còn bộ đều do Mộc Vãn Tình ứng phó.

Nàng lúc thì giả ngốc, lúc vui vẻ, hoặc tinh nghịch trêu đùa, nhẹ nhàng né tránh cái bẫy trong lời .

Nàng khi thì ngây thơ mềm mỏng, khi thì cường thế sắc sảo, tùy thuộc thái độ của đối phương.

Người mạnh càng mạnh hơn, yếu thì sẽ chuyện t.ử tế.

Nàng chia một nửa tâm trí các món ăn. Thức ăn tinh tế thì tinh tế, nhưng gia vị và cách chế biến quá đơn điệu.

Nàng ăn canh cá tươi, món tệ, hương vị tươi ngon, cần nhặt xương.

Triệu Nhất Đan đối diện cứ chằm chằm nàng, ánh mắt tràn ngập vẻ thiện chí.

bới lông tìm vết, nhưng cử chỉ dùng bữa của Mộc Vãn Tình ưu nhã hơn bất cứ ai, nhất cử nhất động đều cảnh ý vui.

Đây chẳng là phong thái của con nhà thế gia giáo d.ụ.c nghiêm khắc ?

Triệu Nhất Đan càng thêm ghen ghét: “Mộc tiểu thư, tài nấu nướng giỏi. Hay là bây giờ cô xuống bếp vài món sở trường cho chúng mở rộng tầm mắt .”

Không khí náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt.

Đây rõ ràng là cố ý sỉ nhục Mộc Vãn Tình, coi nàng như đầu bếp mà sai bảo.

Ai ngờ, Mộc Vãn Tình chậm rãi thổi một ngụm canh, đáp gọn lỏn: “Mệt, .”

Mọi : “...”

Người trẻ tuổi bây giờ đúng là "gấu" hơn , lợi hại thật.

Triệu Nhất Đan cảm thấy nợ cũ thù mới ùa về: “Cô nể mặt chúng đến thế ?”

Mộc Vãn Tình bật : “Cô là ai? với cô ?”

Một lạ hoắc cứ trợn mắt hếch mũi với nàng mà còn đòi ăn đồ nàng nấu ư? Mơ nhé.

Mặt Triệu Nhất Đan đỏ bừng, là do tức do hổ.

Mộc Vãn Tình thực sự thấy phiền, cặp con cứ dai như đỉa đói thế nhỉ, rõ ràng đối thủ của nàng mà cứ thích c.ắ.n mãi buông.

Nàng vốn là kẻ sợ trời sợ đất: “Thể diện , do khác cho, mà dựa chính để giành lấy. Cô tuổi cũng còn nhỏ, ngay cả đạo lý cũng hiểu?”

Miệng lưỡi thật độc địa, nhưng đạo lý lớn, khiến cãi .

Không là ai lén trộm một tiếng: “Phụt.”

“Ha ha ha.”

Triệu Nhất Đan lập tức thu vẻ hung hăng, chuyển sang bộ dạng nhu nhược đáng thương: “Tiểu tướng quân, xem cô kìa, chuyện đầy gai nhọn, cứ như ai đắc tội cô ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-158.html.]

Đỗ Thiếu Huyên mất kiên nhẫn cắt ngang: “Ta với cô ?”

Mặt Triệu Nhất Đan tái mét.

Đỗ Thiếu Huyên chẳng thèm để ý đến cô , sang Mộc Vãn Tình thì giọng điệu liền trở nên ôn hòa: “Mộc Vãn Tình, ăn xong ? Có việc thì qua thư phòng .”

“Được thôi.” Mộc Vãn Tình dậy, khẽ cúi chào: “Đỗ phu nhân, các vị cứ dùng bữa từ từ, xin phép cáo lui .”

“Đỗ đại tiểu thư, phiền ngài giúp chăm sóc nương nhé, đừng để kẻ mắt nào bắt nạt bà . Ta hung dữ lắm đấy.”

Nàng một biểu cảm "hung dữ", ý trong mắt Đỗ Thiếu Huyên như sắp tràn ngoài. Đáng yêu quá!

Hắn còn nghiêm túc hùa theo: “Ừ, nàng mà giận lên thì hậu quả nghiêm trọng.”

“Phụt.” Mộc Vãn Tình chọc , tự nhiên đến bên cạnh Đỗ Thiếu Huyên: “Đi thôi, chính sự quan trọng.”

Nhìn hai sóng vai rời , biểu cảm của vô cùng phức tạp, dám , nghẹn đến khó chịu.

Triệu Nhất Đan tức tối: “Cô cứ thế mà ? Cô quên mang phận gì ? Không chỉ là nữ nhi, mà còn là thường dân, là một thương nhân thấp hèn.”

“Nàng hề thấp hèn, mà là Mộc thị nữ bách tính Tây Lương mang ơn đội nghĩa.” Đỗ đại tiểu thư cảm thấy lời cô quá chói tai. “Nàng khác với cô. Ngày nào cô xi măng và guồng nước, cô cũng thể phớt lờ quy tắc mà hành xử tùy tâm. Ghen ghét đố kỵ cũng cô ưu tú hơn .”

Nàng thẳng thắn, nhưng thì nào? Nàng là đại tiểu thư của Đỗ gia, phận cao quý. Ở đây, ngoại trừ Đỗ phu nhân , chẳng ai cao quý hơn nàng.

Triệu Nhất Đan cũng dám oán hận mặt, chỉ lầm bầm trong miệng: “Chẳng chỉ là cái guồng nước rách thôi ? Hạ nhân trong phủ cũng .”

Đỗ đại tiểu thư cảm thấy ngốc khi tranh cãi với loại đầu óc rõ ràng . Nhà họ Triệu từ xuống chẳng một ai hồn.

“Nương, cần chuẩn thuyền hoa ?”

Du thuyền thưởng sen dòng nước chảy, thật là nhã hứng.

Tâm trí Đỗ phu nhân lúc đều dồn hết cử chỉ của con trai, bà lặp lặp suy ngẫm, quả thực nó đối xử với Mộc Vãn Tình khác biệt.

Bà lơ đãng : “Chuẩn .”

Đỗ đại tiểu thư phân phó xuống , chỉ đích danh chiếc thuyền hoa nhất trong nhà. Một lát , hạ nhân chạy bẩm báo: “Thiếu chủ lái chiếc thuyền hoa đó .”

Mọi ngẩn . Đỗ đại tiểu thư bất lực mắng: “Cái thằng nhóc thối . Vậy đổi chiếc khác .”

Chiếc thuyền hoa tinh xảo trôi lững lờ sông, chạm trổ rồng phượng, rèm lụa mỏng manh, đèn lồng treo cao, hòa quyện hảo với ý cảnh sóng nước lăn tăn.

Một cơn gió sông thổi tới, mang theo sự mát mẻ dễ chịu.

Mộc Vãn Tình bên cửa sổ, uống xanh ngoài. Những đóa hoa sen duyên dáng yêu kiều ở ngay mắt, hương thơm lan tỏa bốn phía.

“Thuyền hoa tệ nhỉ.”

Giọng điệu nàng vẫn tự nhiên như khi, Đỗ Thiếu Huyên cuối cùng cũng tìm cảm giác quen thuộc: “Nàng thích ? Tặng nàng đó.”

Mộc Vãn Tình mím môi. Lấy thuyền hoa về gì chứ, nàng cũng chẳng chỗ để. “Ta cần cái , bông gòn trong phủ các , lấy bộ.”

Đỗ Thiếu Huyên gật đầu chút do dự: “Được.”

Hắn đồng ý quá dứt khoát khiến Mộc Vãn Tình ngược chút dám tin: “Huynh hỏi lý do ?”

“Nàng thích thì cứ lấy .” Suy nghĩ của Đỗ Thiếu Huyên đơn giản như đấy. “Chỉ cần , đều cho nàng hết.”

Lời mộc mạc khiến lòng Mộc Vãn Tình ấm áp. Không cầu báo đáp, hỏi nguyên do, đó mới là điều dễ rung động lòng nhất.

“Bông gòn... vô cùng giá trị, đối với quốc gia và dân chúng đều giá trị gì sánh bằng.”

Nàng tiết lộ một chút thông tin, chuyện về còn cần giúp đỡ.

Nàng thi triển quyền cước ở Tây Lương thì tự nhiên cần chỗ dựa, nếu , bất cứ ai cũng thể ngáng chân nàng giữa đường.

Đỗ Thiếu Huyên là thống soái tương lai của Đỗ gia quân, là chủ nhân của Tây Lương, tội gì mà tìm ?

Đây vốn là chuyện đôi bên cùng lợi.

Mắt Đỗ Thiếu Huyên sáng lên: “Còn giá trị hơn cả xi măng ?”

Hắn cho trải xi măng bằng phẳng cho những con đường đất trong và ngoài thành, cả ở những cứ điểm quan trọng, tiện lợi hơn nhiều. Những ngày mưa gió cũng lo lầy lội.

Mộc Vãn Tình im lặng một chút. Nói thế nào nhỉ? “Không giống . xét về góc độ dân sinh, bông gòn giá trị thực dụng hơn. Ít nhất, ngành dệt may sẽ đón nhận một cuộc cải cách long trời lở đất.”

Thư Sách

Ngành dệt may? Đỗ Thiếu Huyên chỉ quan tâm một điều: “Có ích cho bách tính ?”

Ánh mắt Mộc Vãn Tình hiện lên nét . Hắn tấm lòng son sắt vì dân, điều thật đáng quý. “Đương nhiên, mùa đông bách tính sẽ quần áo ấm để mặc, cần lo c.h.ế.t rét nữa.”

 

 

 

 

Loading...