Nàng nhẹ nhàng, nhưng điều là công đức vô lượng.
Đỗ Thiếu Huyên nàng thật sâu. Nàng còn thông tuệ và tài giỏi hơn tưởng tượng. “Vậy sẽ cho chuyển hết bông gòn qua nông trang của nàng. Có cần phái thêm một đội quân qua đó đóng giữ ?”
Mộc Vãn Tình uống một ngụm hạt sen: “Hơi sớm quá, gây chú ý quá cũng . Việc trồng trọt sang năm là mấu chốt, thành công hãy .”
Đỗ Thiếu Huyên gật đầu cần suy nghĩ: “Vậy , yêu cầu gì nàng cứ tìm trực tiếp .”
“Được.”
Hai bàn bạc, lập một kế hoạch đơn giản cho năm tới.
Đỗ Thiếu Huyên bỗng nhớ tới một chuyện: “Hoàng thượng cũng thật là, chuyện guồng nước vẫn ban thưởng cho nàng, đúng là keo kiệt.”
Đã lâu như , chẳng lẽ thất bại ? Biết thế thì nên vội vàng yêu cầu phong nữ quan, mà cứ từng bước một.
“Thế , đợi bên nàng thành quả mới, mang thọ lễ cho Hoàng thượng, đến lúc đó kiểu gì cũng thưởng chút gì đó chứ.”
Mộc Vãn Tình gì về chuyện : “Ta cần bạc.”
Theo lệ thường của hoàng thất, chắc là sẽ phong một cái huyện chúa gì đó cho lệ. Huyện chúa thì tôn quý thật, nhưng cũng chỉ để trưng bày. Mộc Vãn Tình hứng thú lắm, nhưng nếu cho thì cứ nhận thôi.
“Ừ, thiếu tiền, tranh thủ kiếm cái gì thực dụng hơn.” Đỗ Thiếu Huyên vươn tay dài, ngắt một nụ hoa sen chớm nở, đưa đến mặt Mộc Vãn Tình: “Tặng nàng.”
Mộc Vãn Tình cũng nghĩ nhiều, nhận lấy khẽ ngửi. Thơm thật.
“Hôm nào gà ăn mày cho ăn, dùng lá sen bọc đắp đất nướng, thơm đến mức thần tiên cũng ăn.”
Thư Sách
Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên dâng lên một cảm xúc khó tả: “Khi nào?”
“Hả?”
Đỗ Thiếu Huyên chút nóng lòng: “Hôm nay luôn , chúng đến nông trang của nàng.”
Mộc Vãn Tình cảm thấy đúng là tùy hứng: “Bây giờ á? Nhà đang mở tiệc mà.”
Đỗ Thiếu Huyên khách khí chê bai: “Tiệc tùng chẳng gì , vô vị lắm, còn bằng xem việc ở nông trang của nàng còn thú vị hơn.”
Mộc Vãn Tình khóe miệng giật giật. Nói về tiệc nhà như , đấy?
Lúc , mấy chiếc thuyền nhỏ chèo tới gần. “Thiếu tướng quân, Thiếu tướng quân!”
Đỗ Thiếu Huyên đầu , vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ. Toàn là nữ quyến.
Triệu Nhất Đan thấy hai đối diện , bầu khí hòa hợp đến lạ, trong lòng sớm ghen tị nổ mắt: “Thuyền hoa của ngài và lớn quá, chúng thể lên một chút ?”
Thuyền nhỏ sánh bằng thuyền hoa, độ thoải mái kém xa.
“Không .” Đỗ Thiếu Huyên thẳng thừng từ chối.
Triệu Nhất Đan tức tối chỉ tay Mộc Vãn Tình: “Cô , tại chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-159a.html.]
Đỗ Thiếu Huyên đáp một câu đầy lý lẽ: “Nàng là tiểu tiên nữ, còn các cô ?”
Các cô gái: “...” Tên đàn ông đúng là... đáng ghét!
Triệu Nhất Đan ghen tị đến mờ mắt: “Ta thấy còn hơn cô nhiều.”
Cô toan tính của gia đình và cũng tích cực phối hợp. Dù thì gả cho chủ nhân tương lai của Tây Lương là chuyện như , ai mà từ chối chứ?
Cô ảo tưởng nhiều, thậm chí não bổ cả cảnh tượng khi kết hôn, âm thầm coi là nữ chủ nhân tương lai của Đỗ gia.
Đỗ Thiếu Huyên vẻ mặt thể tin nổi. Người phụ nữ thiếu tự hiểu lấy đến mức nào ? “Ai cho cô cái ảo giác hoang đường nực như thế? Ngày thường nhớ soi gương nhiều .”
Triệu Nhất Đan tức đến méo cả miệng: “Đại tẩu của ngài từng khen xinh , là nhất mỹ nhân Tây Lương đấy.”
Đỗ Thiếu Huyên khẩy: “Cô là ai hả? Đại tẩu của cô là ai? Mắt của bà vấn đề đấy.”
“Ngài...” Triệu Nhất Đan thể tin . Hắn nhận cô ? Sao thể? Vừa nãy còn chuyện mà. “Đại tẩu của chính là nhị tỷ của ngài.”
Đỗ Thiếu Huyên thực sự nhớ nổi mấy phụ nữ . Thay bộ quần áo, đổi kiểu trang điểm là cứ như biến thành khác.
Hắn cũng chẳng thể nào cứ chằm chằm mặt phụ nữ, ngày thường tiếp xúc cực ít, ngay cả mắt còn chẳng thèm , nhớ mới là lạ.
Hơn nữa, rảnh rỗi mà nhớ mặt đám nữ quyến gì?
“Ồ, thì thảo nào. Mắt của tỷ xưa nay vẫn tệ, chẳng tích sự gì.”
Ngay cả chị ruột mà còn chê bai thương tiếc, thì cô tính là cái thá gì?
Mộc Vãn Tình nhịn , phá lên: “Ha ha ha!”
Triệu Nhất Đan tức điên, nhưng dám trút giận lên Đỗ Thiếu Huyên, chỉ dám nhắm quả hồng mềm mà nắn: “Mộc Vãn Tình, ngươi cái gì?”
Mộc Vãn Tình là quả hồng mềm: “Tiểu tướng quân đáng yêu quá .”
Người đàn ông còn mặt lạnh tanh mắng giờ tai lặng lẽ đỏ lên. Nàng đang trêu chọc ? Sao trong lòng thấy ngọt ngào thế ? “Đàn ông thể dùng từ đáng yêu, là uy vũ.”
Mộc Vãn Tình lập tức sửa miệng: “Ừ, Tiểu tướng quân uy vũ.”
“Bỏ chữ 'tiểu' , nhỏ.” Đỗ Thiếu Huyên vẫn hài lòng lắm, chê đủ khí phách.
“Được , Tướng quân uy vũ.” Mộc Vãn Tình dễ chuyện, híp mắt chiều theo ý . Chuyện nhỏ như , vui là .
Bọn họ kẻ tung hứng vô cùng tự nhiên, nhưng rơi mắt thì ai nấy đều c.h.ế.t lặng.
Hai đang liếc mắt đưa tình ?! Đây là vị thiếu chủ nghiêm túc đó ư? Đáng tiếc là bằng chứng!
Triệu Nhất Đan xù lông, cảm giác như vật sở hữu của cướp mất, đau đớn vô cùng: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà liếc mắt đưa tình, còn thể thống gì nữa? Mộc Vãn Tình, ngươi là nữ t.ử mà kiểm điểm, mất hết mặt mũi nữ nhân trong thiên hạ. Ta... kiện ngươi tội đồi phong bại tục!”
Mộc Vãn Tình: “...???”
“Cô lấy tư cách gì kiện ? Kiện ở ?”
“Ta...” Triệu Nhất Đan cứng họng.
lúc , một hạ nhân chạy như bay tới: “Phu nhân, Thiếu chủ, thánh chỉ của Hoàng thượng tới !”
“Thánh chỉ? Mau mau chuẩn .” Đỗ phu nhân cuống quýt, vội vàng bờ, chuẩn cùng tiếp chỉ.
Mộc Vãn Tình vẫn im, hạ nhân lớn tiếng gọi vội: “Mộc Vãn Tình tiểu thư, mời ngài cùng qua tiếp chỉ, trong đó tên của ngài.”