Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:12:22
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thư Sách

Cả Mộc gia đều vui mừng khôn xiết, đây là bước nhảy vọt về giai tầng, thể xem như một bước lên trời.

Khắp nơi đều hân hoan, mỗi ngày đều phát một trăm thẻ nhận đồ ăn miễn phí cho nghèo, còn chuẩn thêm bánh nướng, ngay cả ăn xin cũng thể đến nhận.

Dân chúng nghèo khổ vui mừng khôn xiết. Họ chỉ nếm thử những món ăn ngon mà còn tiếp đãi nhiệt tình.

Hóa , phố ẩm thực chỉ ngon, rẻ mà thái độ phục vụ càng miễn chê. Mọi đều đối xử bình đẳng, ai coi thường chỉ vì ăn mặc rách rưới.

Thiện cảm của đối với Mộc thị tăng lên vùn vụt.

Khi Mộc Vãn Tình trở thành Hương chủ, dân chúng thật lòng vui mừng cho nàng, ai nấy đều tung hô Hoàng thượng thánh minh.

Đây là phần thưởng xứng đáng dành cho nàng.

Đoàn của Khâm sai ăn mặc bình dân, ngày nào cũng lượn lờ phố ẩm thực ăn uống thỏa thích, bụng ai nấy đều căng tròn, vẻ mặt mãn nguyện.

Những món ngon mà ở kinh thành cũng , đến đây họ ăn cho thèm.

Nào là bánh lạnh, sương sáo, mì lạnh, mì trộn, lạnh, bánh cuốn, sữa chua... thích hợp để giải nhiệt trong mùa hè nóng nực.

Nào là canh cay tê (Mala Tang), gà giòn, đậu hũ áp chảo, chân giò nướng, đồ nướng BBQ, cùng các loại đồ ngọt đủ màu sắc, đáp ứng nhu cầu của từng . Ngọt, mặn, chua, cay, thứ gì cũng , chắc chắn sẽ món bạn thích.

Họ cũng chứng kiến sự phồn vinh của khu Nam thành nhờ phố ẩm thực. Xung quanh mọc lên đầy rẫy các quán nhỏ, ăn, mặc, dùng, thứ gì cũng .

Phải rằng, đây nơi vẫn còn hoang vắng.

Phủ Đô Tư cũng nhiệt tình, mang đến mấy bản vẽ để Mộc Vãn Tình tùy ý lựa chọn.

Mộc Vãn Tình chọn một tòa nhà ba gian rộng lớn để phủ Hương chủ. Vốn là nhà riêng của một Thiên hộ, phạm tội nên tịch thu.

Bên trong bố cục khá , vật liệu xây dựng đều là loại thượng hạng, một cái sân rộng. Quan trọng nhất là gần phố ẩm thực, bộ chỉ mất hai mươi phút, xe ngựa thì năm phút.

Tuy tòa nhà chút tiêu điều xuống cấp, nhưng tu sửa một chút là thể ở . Việc tu sửa cũng do quan phủ lo liệu, Mộc Vãn Tình chỉ cần đưa yêu cầu là .

Về phần nông trang, nàng lấy nông trang của quan phủ mà yêu cầu cấp cho nàng những vùng đất hoang gần nông trang Thủy Mộc để mở rộng.

Phủ Đô Tư sảng khoái đồng ý ngay. Nàng cần nông trang xây sẵn mà đất hoang, thế nào cũng thấy nàng chịu thiệt.

Nông trang Thủy Mộc lập tức nâng cấp thành đại nông trang rộng hơn hai vạn mẫu, còn kèm thêm hai ngọn núi hoang.

Không chỉ , Mộc gia còn bao trọn một tửu lầu, mở tiệc suốt ba ngày. Ngày đầu tiên mời giới thượng lưu, quan viên và gia quyến.

Ngày thứ hai mời các hương phụ lão địa phương. Tuy đây quen , nhưng tin họ liền mang lễ vật đến nhà, đều là lễ trọng.

Về tình về lý đều mở tiệc chiêu đãi một phen, đây cũng coi như là thông lệ.

Ngày thứ ba mới là nhà và quen, ăn mừng thoải mái suốt một ngày.

Ba ngày Mộc Vãn Tình nhận quà mỏi cả tay, nhà kho hậu viện chất đầy ắp.

Ngày hôm đó, Tưởng đồng tri dẫn theo vài đến: “Hương chủ, ngài cần đưa đến .”

Mắt Mộc Vãn Tình sáng lên: “Đây là?”

Tưởng đồng tri liếc đàn ông đầu. Người đàn ông đó cung kính : “Bẩm Hương chủ, tiểu nhân mở một xưởng dệt nhỏ.”

Mộc Vãn Tình từng nhắc qua với Đỗ Thiếu Huyên rằng tìm một nhóm thợ dệt lành nghề.

Việc chuyên môn thì giao cho chuyên môn .

Đỗ Thiếu Huyên liền giao nhiệm vụ cho đại tỷ phu của , còn vẻ bí mật yêu cầu giữ kín.

Tưởng đồng tri họ định gì, nhưng Mộc Vãn Tình thường, tài năng xuất chúng, yêu cầu của nàng thì cứ cố gắng đáp ứng là .

Những đều là thợ thủ công bình thường, nàng thì cứ cấp cho nàng thôi.

Những khác cũng đều là chủ xưởng dệt, quy mô lớn nhỏ khác .

Mộc Vãn Tình trầm ngâm một chút: “Ta thể xem qua ?”

Người đàn ông trong lòng hoang mang, nhưng dám chậm trễ: “Đương nhiên , đó là vinh hạnh của tiểu nhân.”

Mộc Vãn Tình xem liên tiếp vài nhà. Có mấy nhà quy mô quá nhỏ, tay nghề cũng lắm, chỉ loại vải gai thô ráp.

Có hai nhà khá , “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ”, công đoạn nào cũng . Từ nguyên liệu tơ gai đến khi thành một bộ quần áo chỉnh đều thể thực hiện tại xưởng, tay nghề cũng khá, hơn những nhà khác.

Mộc Vãn Tình trực tiếp điểm danh: “Tiêu Đại, Trần Nhị, các ngươi nguyện ý về trướng ? Lương tháng hai lượng, gia quyến công tính riêng, bao ăn bao ở, nhưng việc theo sự sắp xếp của .”

Hai . Lương tháng hai lượng, một năm là hai mươi bốn lượng, cần lo lắng sợ hãi, cũng cần bận tâm quá nhiều.

Làm! Nhất định !

Họ vội vàng gật đầu: “Nguyện ý, chúng sẵn lòng.”

Đừng việc ăn của họ tạm , một năm trừ hết chi phí cũng chỉ kiếm mười mấy lượng bạc, ở Lương Thành cũng coi như chút vị trí.

buôn bán vất vả, lo nghĩ đủ điều, lúc nào cũng nơm nớp lo thời cuộc sẽ lỗ vốn.

Hơn nữa, chút bạc so với phố ẩm thực của Mộc Vãn Tình chẳng thấm .

Người mới là ngày ngày hốt bạc. Ai cũng Mộc Vãn Tình năng lực biến cát thành vàng, là thiên tài kinh doanh.

Hiện giờ, nàng càng phong Hương chủ, phận cao quý, thể che chở cho họ.

Dù là thợ thủ công thương nhân thì địa vị xã hội đều thấp, chịu che chở là điều cầu còn .

Còn về việc mất một phần tự do thì ? Sống mới là quan trọng nhất.

Mộc Vãn Tình gật đầu, ký khế ước với họ theo lệ thường. Từ nay về , họ coi như là của nàng, việc cho nàng.

Nàng trực tiếp đưa hai gia đình đến nông trang. Mộc Trung tươi hớn hở dẫn theo trang dân đón. Hắn ngay mà, chủ t.ử của là cô nương ưu tú nhất đời .

“Chúc mừng Hương chủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-162.html.]

Mộc Vãn Tình tủm tỉm đáp : “Chủ nhân tin vui, mỗi nhà phát mười cân bột mì, hai cân thịt.”

Tiếng hoan hô của trang dân vang dội như sấm, phấn khích như ăn tết. A a a, ăn thịt !

Cuộc sống của họ hơn bên ngoài nhiều, nhưng cũng thể thường xuyên ăn thịt.

Mộc Vãn Tình phát cho quản gia một cái túi phúc, bên trong kim nguyên bảo, đơn t.h.u.ố.c dưỡng sinh, còn d.ư.ợ.c liệu và nguyên liệu cần thiết cho món d.ư.ợ.c thiện đó.

Mộc Trung như vớ bảo vật. Món d.ư.ợ.c thiện kê riêng cho tình trạng của già .

Điều còn khiến vui hơn cả tặng bảo bối. “Cảm ơn chủ tử.”

So với gọi là Hương chủ, thích gọi là chủ t.ử hơn, thiết và kiên định hơn nhiều.

Mộc Vãn Tình mỉm : “Chỗ bông gòn ? Ở ?”

“Theo lời dặn của ngài, trồng hết vị trí chỉ định, xưởng cũng bắt đầu dựng ạ.” Mộc Trung đó bận thu hoạch lúa mì, xong việc liền nhận tin nông trang mở rộng gấp đôi.

Vừa mở rộng, dựng xưởng, việc nhiều, nhưng trong lòng vô cùng an tâm.

“Trước tiên an trí cho họ .” Mộc Vãn Tình chỉ hai gia đình Tiêu Đại và Trần Nhị. Mộc Trung sắp xếp cho họ hai cái tiểu viện, đồ đạc đầy đủ, chỉ cần xách hành lý ở.

“Đi, chúng qua xem bông gòn.”

Nhìn từng cây bông nở những đóa hoa trắng tinh, mắt Mộc Vãn Tình sáng rực: “Có thể bắt đầu .”

Nàng lệnh tìm vài hái bông. Thực bông gòn nhiều lắm, chỉ một mẫu đất, vốn chỉ dùng để cảnh, nếu để giống thì vẫn đủ.

Nàng cho tách hạt bông đen nhánh khỏi phần bông trắng muốt.

Nàng cẩn thận tự chọn lựa hạt bông một nữa, hạt thì giữ giống.

“Những hạt phơi đến khi cầm lắc thấy tiếng vang mới tính là , cất ở nơi râm mát khô ráo. Những hạt giống vô cùng quan trọng, ngươi nhất định bảo quản kỹ.”

Trước sự tin tưởng của Mộc Vãn Tình, Mộc Trung hận thể thề độc để tỏ lòng trung thành: “Vâng, sẽ tự bảo quản, tuyệt đối qua tay khác.”

Hắn việc Mộc Vãn Tình yên tâm. Mộc Trung là thận trọng, tỉ mỉ, việc, việc thỏa đáng, chỉ là giỏi đưa quyết định, chỉ thể phó thủ.

“Còn chỗ bông , để Tiêu Đại bọn họ thành vải bông.” Mộc Vãn Tình định ở nông trang mấy ngày nay để giám sát bộ quá trình.

“Vải bông?” Mộc Trung ngẩn .

Tâm trạng Mộc Vãn Tình , tủm tỉm gật đầu: “ , thoải mái hơn vải bố nhiều, thoáng khí mềm mại.”

Mấy Tiêu Đại gọi tới, chế thành vải bông thì đều ngơ ngác, sờ sờ sợi bông trắng như tuyết: “Ngài chắc chắn nhầm chứ?”

Mộc Trung trừng mắt, ghét nhất là kẻ nghi ngờ chủ t.ử nhà : “Tiểu thư nhà thể tính sai? Nàng .”

Mộc Vãn Tình thản nhiên : “Thành phẩm dâng lên Hoàng thượng thọ lễ, cẩn thận .”

Lời thốt , khí trong phòng đổi hẳn: hưng phấn, kích động, căng thẳng, và cả sự háo hức thử sức.

Đồ họ đưa đến mặt Hoàng thượng ư? Chuyện ... quá kích động , đời coi như sống uổng phí.

Cũng coi như là quang tông diệu tổ!

Chút nghi ngờ ban đầu tan biến sạch sẽ, ai nấy đều tâm ý lao sản xuất.

Tuy Mộc Vãn Tình chỉ đạo, nhưng vẫn gặp ít khó khăn. Mọi đều giữ tinh thần cao độ, sợ khổ sợ mệt, nỗ lực vượt qua các rào cản kỹ thuật.

Trong thời gian , Mộc Vãn Tình còn giữ mười cân bông, định hai cái chăn bông.

Việc tiện hơn vải bông nhiều. Nàng từng thấy bật bông thủ công, nên chỉ điểm rõ ràng mạch lạc.

Mọi cũng nàng đáng tin , nhưng dù nàng trả tiền thì cứ theo nàng thôi.

Sau vài lăn lộn, chiếc chăn bông dần thành hình. Mắt ai nấy đều trợn tròn kinh ngạc. Cái ... thật sự .

Ánh mắt họ Mộc Vãn Tình khác hẳn. Không hổ là guồng nước, đầu óc quả nhiên linh hoạt.

Một bóng xông : “Vãn Tình, dạo nàng cứ ở mãi trong nông trang thế? Ta việc tìm nàng ở phố ẩm thực mà gặp...”

Là Đỗ Thiếu Huyên. Ánh mắt thu hút bởi chiếc chăn bông trong tay nàng: “Hả? Đây là cái gì?”

“Chăn từ bông gòn.” Mộc Vãn Tình tủm tỉm nhét cái chăn tay . “Rất mềm, ấm ?”

Đỗ Thiếu Huyên há hốc mồm: “Bông gòn nhà á?”

Sao thể? Không nhầm chứ? Bông gòn còn tính thực dụng như ? Lời Mộc Vãn Tình đều thành sự thật .

Hắn ấn ấn cái chăn bông, mềm mại vô cùng, chẳng kém gì cái chăn tơ lụa đang dùng ở nhà.

, bông gòn là thứ , tiếc là lượng ít quá.” Mộc Vãn Tình chút thất vọng. “Ta cho hỏi thăm , những nơi khác đều , chỉ Đỗ phủ các thôi.”

Có thể là để tỏ lòng tôn trọng Đỗ phủ, các nhà khác đều trồng bông gòn, thật đáng tiếc.

Đỗ Thiếu Huyên vuốt ve cái chăn bông nỡ buông tay, thứ quả thực tệ, nó.

Hắn đưa một gợi ý: “Vậy nàng tìm thương nhân Tây Vực hỏi thử xem.”

Mắt Mộc Vãn Tình sáng lên: “Cái đấy. Huynh thương nhân Tây Vực ở ? Ở Lương Thành thấy bao giờ.”

Kiếm chút hạt giống cũng mà.

Đỗ Thiếu Huyên đáp ngay cần suy nghĩ: “Thành Cam Châu. Ở đó một khu chợ chung, đặc biệt náo nhiệt. Không chỉ thương nhân ba nước thích đến đó, mà thương nhân Tây Vực cũng thích buôn bán ở đó.”

Mộc Vãn Tình im lặng. Thành Cam Châu , nơi đó nàng từng đến, còn quậy cho tưng bừng khói lửa ở đó nữa chứ.

Nàng còn hố tiểu của Kỷ tướng quân một vố, chắc vị Kỷ tướng quân đó hận nàng c.h.ế.t .

Đỗ Thiếu Huyên nàng, vẻ mặt khó hiểu: “Mấy ngày nữa thành Cam Châu một chuyến, nàng cùng ?”

“Đi!” Mộc Vãn Tình gật đầu ngay tắp lự. Lần vội về vội, vớt một mẻ chạy, kịp dạo kỹ khu chợ chung.

Nàng đào bảo vật!

Còn chuyện bắt á? Lần kẻ gây chuyện là một gã nam trang vô danh, liên quan gì đến Mộc Vãn Tình nàng ?

Ừ, chính là như !

 

Loading...