Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:27:16
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu Mộc Vãn Tình quyết định thành Cam Châu, đương nhiên thể tay .
Nàng cần mang theo thứ gì đó để kiếm tiền. Để xem nào...
“Nàng tìm việc gì?”
Đỗ Thiếu Huyên tươi rạng rỡ: “Ta vốn định nhờ nàng chuẩn ít lương khô đường xa, giờ thì cần nữa .”
Có nàng ở đây, còn sợ gì ngon ?
Mộc Vãn Tình trầm ngâm một chút: “Ta ít mì ăn liền nhé, mang theo ăn dọc đường cho tiện.”
“Thế nào cũng , nàng cứ xem mà .” Đỗ Thiếu Huyên chỉ cần thấy nàng là trong lòng vui vẻ, thấy nàng gì cũng . “Đừng vất vả quá, đơn giản thôi.”
Hắn bóp nhẹ cái chăn bông trong tay, chút ngượng ngùng mở miệng: “Cái ... thể cho ?”
“Đây là quà định tặng Hoàng thượng và Hoàng hậu, một cặp chăn long phượng.” Mộc Vãn Tình còn trông chờ món quà để phát huy tác dụng lớn. “Nếu còn dư cho một cái ? Ta cũng .”
Không nàng keo kiệt, mà là lượng quá ít. Nàng còn hai bộ áo bông, hai đôi giày bông, hai đôi găng tay bông, tất cả đều để dâng lên Hoàng thượng.
Nàng tin rằng, Hoàng thượng sẽ thấy lợi ích to lớn từ những món đồ .
Đỗ Thiếu Huyên suy nghĩ một chút liền hiểu ngay dụng ý của nàng. Đây là nàng đang lót đường cho bước tiếp theo.
Nàng hành sự xưa nay đều tính toán.
“Người khác cũng ? Cha và các ca ca của nàng thì ?” Không hiểu , để ý đến điểm .
“Cũng .” Theo thói quen của Mộc Vãn Tình, đồ đều để cho và nhà dùng . chuyện quá lớn, liên quan đến kế hoạch 5 năm tương lai, cũng liên quan đến việc nàng đạt ước nguyện .
Nàng sống lý trí và tỉnh táo.
Đỗ Thiếu Huyên nàng thật sâu: “Nàng cứ lo cho , đồ gì đừng quên là .”
Mộc Vãn Tình cảm thấy ấm lòng. Hắn săn sóc, nhưng đối với nàng thật sự .
“Huynh thiếu tiền ? Chúng hợp tác kiếm một mẻ lớn .”
“Quân phí vẫn thiếu. Muốn trang vũ khí mới, sắm sửa quân phục mùa đông, cho các tướng sĩ ăn thêm mấy bữa thịt.”
“Quân phí đủ? Triều đình cấp đủ ?”
“Triều đình...” Đỗ Thiếu Huyên khẽ thở dài. “Hoàng thượng cấp, mà là quốc khố quá nghèo. Mấy năm nay thiên tai liên miên, lúc thì lũ lụt, lúc thì hạn hán, lúc thì động đất. Ôi, chỗ nào cũng cần tiền, Hoàng thượng cũng đau đầu lắm. Đã thế còn đám tham quan ô dám thò tay ... , Mộc Trọng Đức cũng vơ vét ít mới xử lý.”
Mộc Vãn Tình chút kinh ngạc. Đây là thời đại "trông trời mà ăn", năng suất lao động cao, chỉ khi mưa thuận gió hòa mới thu thêm vài đấu gạo, miễn cưỡng no bụng.
Thời cổ đại cơ chế cứu trợ khẩn cấp như hiện đại, một khi thiên tai xảy là xác c.h.ế.t khắp nơi.
Thông thường, thiên tai kèm với nhân họa.
Nàng im lặng hồi lâu: “Đại Tề kiến quốc bao nhiêu năm ?”
“Hả?” Chủ đề nhảy vọt quá, Đỗ Thiếu Huyên theo kịp, theo bản năng đáp: “Một trăm chín mươi năm. Sao ?”
Tâm trạng Mộc Vãn Tình chút phức tạp. Một triều đại gần hai trăm năm đủ dài, trải qua thời kỳ sơ khai, phát triển, cường thịnh, và giờ đến giai đoạn thịnh cực tất suy.
Các loại mâu thuẫn bùng nổ, cộng thêm thiên tai nhân họa... Đây là điềm báo của sự triều đổi đại.
Nhà Minh diệt vong như thế nào? Ngoài việc thôn tính ruộng đất, quyền kiểm soát của trung ương đối với địa phương và quân đội suy yếu, còn một điểm nữa, chính là thiên tai xảy thường xuyên cuối thời Minh.
Nghĩ đến đây, đầu Mộc Vãn Tình ong ong.
Mỗi triều đổi đại đều là m.á.u chảy thành sông. Trong chiến loạn, mạng như cỏ rác, bình dân bá tánh là bi t.h.ả.m nhất, bất do kỷ cuốn vòng xoáy đó.
“Ta hy vọng đời đều thể thái bình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-163.html.]
"Thà ch.ó thời bình, còn hơn thời loạn." Mỗi Mộc Vãn Tình đoạn lịch sử trăm năm khổ nạn đó đều vô cùng xúc động.
Nàng sinh trong thời đại đất nước đang trỗi dậy, lớn lên trong thời kỳ huy hoàng, nên càng hiểu rõ hòa bình dễ dàng.
Đỗ Thiếu Huyên nàng đang lo lắng điều gì. Đang yên đang lành thế? “Đó là đương nhiên, Hoàng thượng là bậc minh quân, Thái t.ử cũng cơ trí và khoan dung.”
Mộc Vãn Tình lắc đầu, đúng là lo bò trắng răng, trời sập xuống tự cao chống đỡ, cứ sống mỗi ngày .
Mộc Vãn Tình lấy giấy bút , bắt đầu liệt kê các nguyên liệu cần thiết.
Đỗ Thiếu Huyên tự nhiên đến bên cạnh nàng, nàng chữ. Bột mì, dầu? Đơn giản thôi ?
Mì ăn liền đơn giản. Cho mì sợi xửng hấp năm phút, thêm chút muối ép phẳng, đó chiên trong dầu ở nhiệt độ thấp, đến khi bánh mì cứng thì vớt .
Mộc Vãn Tình tự chế gia vị, đổ lọ, thế là xong.
Nàng thả bánh mì nước sôi nấu, thêm gia vị, thả một nắm rau xanh, một quả trứng lòng đào, một bát mì ăn liền hảo lò.
Nàng đặt bát mì mặt Đỗ Thiếu Huyên: “Huynh nếm thử xem.”
Đỗ Thiếu Huyên sớm kìm , mùi thơm của mì ăn liền quá mức hấp dẫn, bình thường khó mà cưỡng .
“Chỉ cần dùng nước sôi ngâm là ăn , ăn khô cũng , khá thơm đấy, thế nào? Ngon ?”
Đỗ Thiếu Huyên nhét đầy mì trong miệng, chỉ thể gật đầu lia lịa, giơ ngón tay cái lên. “Tuyệt hảo!”
“Món thích hợp quân lương đấy. Vậy nàng nhiều một chút, mang cho quan quân nhu xem thử, đều thích đồ kho nhà nàng.”
Mộc Vãn Tình gật đầu, thuận miệng : “Mì xào, bún xào cũng thích hợp, cơ hội vài món cho nếm thử.”
Đỗ Thiếu Huyên ăn mì từng ngụm lớn, càng ăn càng thấy ngon: “Thế thì cần , vất vả quá, ăn họ là . Mì xào, bún xào cũng cho một ít nhé.”
Mộc Vãn Tình nhún vai. Được thôi, vui là .
Nàng hiếm khi hứng thú, thêm mấy hũ thịt băm sốt cay. “Cái trộn mì, trộn cơm chấm màn thầu đều ngon.”
Đỗ Thiếu Huyên ăn tương thịt bò, hương vị đó thật sự tuyệt vời, khiến dư vị mãi quên.
Hắn trộn với cơm, vẫn ngon như thường, hổ là sản phẩm của Mộc Vãn Tình.
Hắn ăn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Mộc Vãn Tình: “Đây là cái gì?”
Lò nướng mở , Mộc Vãn Tình lấy mấy khay nướng : “Thịt heo khô. Huynh thích vị tê cay, vị mật ong, vị ngũ vị hương?”
Một mùi thịt thơm nức mũi bay , mắt Đỗ Thiếu Huyên sáng rực: “Lấy hết ?”
Mộc Vãn Tình bật : “Ha ha ha, chứ. Trẻ con mới chọn lựa, lớn thì lấy tất cả.”
Nàng cắt mỗi loại một ít bày đĩa. Đỗ Thiếu Huyên nếm thử vị ngũ vị hương , miệng đầy mùi thơm nức. Vị mật ong ngọt, dư vị vô cùng.
thích nhất vị tê cay, cay miệng.
“Vãn Tình, nàng giỏi giang thế ? Biết nấu ăn ngon, vẽ tranh, chế tạo guồng nước và xi măng, chăn bông... Còn gì nàng ?”
Mộc Vãn Tình thích nhất vị mật ong, nên vị nhiều nhất.
Nàng chia đồ ăn thành hai phần, một phần đưa cho Đỗ Thiếu Huyên, một phần để nhà ăn. “Ta đ.á.n.h giặc.”
Đỗ Thiếu Huyên hưng phấn lên: “Cái giỏi, cũng coi như nàng .”
Mộc Vãn Tình: ...??? Cái sự tương đương vẻ quá .
Thư Sách