Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 164:a

Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:27:17
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đỗ Thiếu Huyên thắng lợi trở về, tâm trạng vô cùng, ngâm nga hát.

Hắn bước một chân phòng thì giật : “Phụ , ở đây?”

Đỗ soái bàn, vẻ mặt nghiêm nghị: “Con ở quân doanh mà chạy đấy?”

“Phụ , con một chuyện lớn.” Đỗ Thiếu Huyên hí hửng lấy đồ , bày từng món mặt Đỗ soái.

Đỗ soái chút bất lực: “Chuyện lớn mà con kiếm đồ ăn ngon?”

“Người chờ chút.” Đỗ Thiếu Huyên giống như đứa trẻ cha khen ngợi, xin nước nóng, tự tay pha một bát mì ăn liền cho phụ .

“Người nếm thử , hương vị tuyệt lắm.”

Đỗ soái nỡ từ chối ý của con trai, cầm đũa gắp mì đưa miệng. Hương vị cũng đấy.

Đỗ Thiếu Huyên còn bẻ một miếng mì tôm sống để khoe: “Ăn sống cũng , nếm thử xem? , còn mì xào, bún xào nữa, cái cũng ngon lắm.”

Nhìn con trai đắc ý khoe khoang, khóe miệng Đỗ soái giật giật: “Là Mộc Vãn Tình cho con ?”

Không câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Đỗ Thiếu Huyên chút ngượng ngùng, nhưng nhanh hùng hồn : “Con sắp xa nhà một chuyến, nhờ nàng chút đồ ăn ngon mà. Không ngờ nàng giỏi thế, mì ăn liền ngon như . Người thế nào là mì ăn liền ? Ngâm nước là ăn , lợi hại .”

Đỗ soái hỏi đầy ẩn ý: “Con chắc chắn chỉ là kiếm đồ ăn ngon?” Mà thăm Mộc Vãn Tình?

“À, đương nhiên , con việc công mà.” Đỗ Thiếu Huyên pha hai bát mì xào, hương thơm của vừng và lạc lan tỏa khắp phòng. “Phụ , hai món đều đặc biệt thích hợp quân lương.”

Đỗ soái chút bất ngờ, con trai còn học cách kết hợp việc công và tư. “Gọi quan quân nhu tới đây.”

Quan quân nhu thấy hai món tiện lợi như , lập tức động tâm.

Hắn nếm thử hương vị, mắt sáng lên: “Đỗ soái, đề nghị trang đủ hai món lương khô dự phòng, hơn gặm màn thầu lạnh nhiều, tiện ngon.”

Khi đ.á.n.h trận, việc nhóm lửa nấu cơm tiện, nên thường ăn màn thầu khô khốc. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì quá khổ sở.

“Còn dinh dưỡng nữa.” Đỗ Thiếu Huyên bổ sung một câu.

“Cái đắt ?”

Đỗ Thiếu Huyên việc vẫn đáng tin cậy: “Đây là bảng báo giá.”

Quan quân nhu qua, thấy rẻ hơn dự tính nhiều: “Đây là hàng của tiệm nào ? Đồ đấy, giờ thấy?”

Đỗ Thiếu Huyên đương nhiên đáp: “Đó là vì Mộc Vãn Tình tới Lương Thành.”

Đỗ soái sang. Tự hào cái gì chứ? Hắn lúc câu vẻ mặt kiêu ngạo thế nào ?

Quan quân nhu bừng tỉnh đại ngộ: “Thanh Bình Hương chủ? Nàng cũng thiên phú về ẩm thực ?”

Đỗ Thiếu Huyên thích nhất câu : “Đương nhiên, nàng là một tài, cái gì cũng , duy nhất là đ.á.n.h giặc. , mà, chúng bổ sung cho .”

Đỗ soái con trai mặt mày hớn hở, tâm trạng vô cùng phức tạp. “Được , đưa hai món danh sách lương thực dự phòng, đặt hàng với Mộc... Thanh Bình Hương chủ .”

“Vâng.” Quan quân nhu theo bản năng liếc Đỗ soái, dám hỏi nhiều, vội vàng rời .

Đỗ Thiếu Huyên lấy thịt heo khô khoe: “Vãn Tình đồ ăn vặt cho con ngon lắm, tay nàng khéo thế nhỉ?”

Đỗ soái nhắm mắt, cái tên ấu trĩ nữa. Lần đầu tiên ông phát hiện con trai chậm chạp trong chuyện nam nữ đến mức khiến tức sôi máu.

Ông cũng từng trẻ tuổi, đương nhiên hiểu cái tâm trạng hận thể bố cáo thiên hạ .

mà, ông ngốc như thế.

“Là nàng chủ động cho con ăn? Hay là con đòi?”

Đỗ Thiếu Huyên đáp ngay cần suy nghĩ: “Con ăn, xin nàng , nàng liền giúp con. Nàng là một cô nương , nết cũng , chỉ là quá yếu đuối thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-164a.html.]

Đỗ soái chuyện với nữa, cầm một miếng thịt heo khô bỏ miệng. Hả, ngọt?

Không quá ngọt, nhưng miếng thịt heo khô mang chút vị ngọt hợp khẩu vị ông đến bất ngờ.

Đỗ Thiếu Huyên vui: “Phụ , cướp đồ ăn vặt của con?”

Đỗ soái gõ nhẹ trán . Hắn lấy khoe thì đương nhiên chuẩn tinh thần cướp chứ.

Đỗ Thiếu Huyên cũng chỉ miệng thôi, phụ thích ăn thì cho ông ăn vài miếng cũng , nhiều mà. “Ngon ạ? Sao nàng giỏi giang thế nhỉ...”

“Im miệng, con ồn quá.” Đỗ soái vẻ mặt ghét bỏ day day trán, dậy cầm theo gói thịt heo khô thẳng.

Thực sự chịu nổi cái mùi chua loét . Đã thế, đương sự còn rõ lòng , càng khiến ngứa mắt.

Đỗ Thiếu Huyên há hốc mồm: “Phụ , mang hết đồ ăn vặt của con ? Ít nhất cũng để cho con một ít chứ.”

Đỗ soái đầu : “Chẳng con cứ mở miệng là ? Nghe con khoe khoang cả buổi, ăn chút đồ của con coi như bồi thường.”

Đỗ Thiếu Huyên: ... Không ngờ là một cha như !

Đỗ soái khỏi cửa, đầu , khẽ lắc đầu, vẻ mặt phức tạp đến cực điểm.

Tùy tùng thận trọng : “Đỗ soái, Thiếu chủ ... dường như yêu .”

Đỗ soái khẽ thở dài. Tâm trạng của cha già ai thể hiểu? “Ở tuổi của nó là bình thường.”

Lẽ so với bạn đồng lứa thì thông suốt sớm hơn vài năm, ông bố lo đến bạc cả đầu.

Tùy tùng ngẩn : “Vậy ngài ngăn cản ?”

“Bớt chút thời gian gặp Mộc Vãn Tình một .” Nghe cũng vô dụng, vẫn tận mắt chứng kiến ông mới yên tâm.

nàng là phạm nhân lưu đày...” Tùy tùng vẻ mặt dám tin. Loại thể trở thành nữ chủ nhân của Tây Lương? Sẽ đời chê c.h.ế.t mất.

Đỗ soái thản nhiên : “Đối với thường thì là vết nhơ, nhưng đối với thành công, đó là một loại vinh quang. Có thể từ con đường lưu đày mà một đường lật ngược tình thế, một đường xông pha, phá vỡ giai tầng, phá vỡ vô quy tắc, bản đó vô cùng xuất sắc. Điểm thắng hơn vô .”

Đứng càng cao, sự việc sẽ càng khác.

Nếu Mộc Vãn Tình trở thành Thanh Bình Hương chủ, dù nàng xuất sắc đến , ông cũng sẽ đồng ý mối hôn sự .

Nói thế nào nhỉ? Cưới dân thường thì , nhưng cưới một vết nhơ thì .

, dựa bản lĩnh của chính để triều đình phong thưởng, thì thành một huyền thoại. Chuyện xảy với huyền thoại thể gọi là vết nhơ? Đó là sự nỗ lực phi thường.

“Ta đối với con dâu tương lai chỉ ba yêu cầu.”

“Là gì ạ?” Tùy tùng tò mò quá.

Đỗ soái ngay: “Một, thể gánh vác vị trí nữ chủ nhân Tây Lương, trở thành hiền nội trợ của Trạch Nhi.”

Lúc ông lời cha , khăng khăng cưới thê t.ử hiện tại. Tuy hối hận, nhưng đôi khi cũng cảm thấy mệt mỏi.

Ông hy vọng con trai duy nhất của thể nhẹ gánh hơn chút, giúp nó chia sẻ.

“Hai, thích hợp.” Ngắn gọn hai chữ, nhưng thực đây mới là điều khó nhất.

“Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, đối với Trạch Nhi thật lòng . Không phận của nó, mà đơn thuần chỉ vì con nó.”

Tùy tùng há hốc mồm: “Đỗ soái, yêu cầu của ngài... khó dạng .”

Chỉ riêng điều cuối cùng khó như lên trời. Đỗ Thiếu Huyên là ai chứ? Chủ nhân tương lai của Tây Lương, sinh mang hào quang.

Người khác cái đầu tiên chính là phận của , thừa kế duy nhất của Đỗ gia.

“Đứng càng cao, trách nhiệm càng lớn. Nữ chủ nhân Tây Lương thì oai phong, nhưng bình thường thể .”

Về chuyện , Mộc Vãn Tình gì. Nàng đang bận tiếp đãi một vị khách.

Thư Sách

Mộc Vãn Tình vị khách ngoài dự liệu, vẻ mặt kỳ quái: “Đỗ nhị tiểu thư, ngài tìm việc gì ?”

Đỗ nhị tiểu thư đến thăm là chuyện lạ, nàng còn mang theo một phần hậu lễ.

Điều khiến Mộc Vãn Tình vô cùng tò mò.

Loading...