Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-11-20 13:27:42
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Chuyến , Mộc Vãn Tình mang theo bốn nha cùng vợ chồng Lý Bình An. Có Đỗ Thiếu Huyên cùng, vấn đề an cần lo lắng, tùy tùng của đều là những giỏi giang ngàn dặm mới tìm một.

Vợ chồng Lý Bình An trở thành tín của nàng, bảo vệ an , theo sát bên cạnh lo liệu những việc vặt vãnh.

Cha và hai trai cùng nàng một chuyến, nhưng thật sự cách nào, ai cũng đang bận rộn với một đống việc trong tay.

Đặc biệt là Mộc nhị gia, ông quản lý hai nông trang, còn chuẩn xây dựng hai nhà xưởng mới tại đó.

Mộc Vãn Tình dành riêng một khu đất ở nông trang để khu nhà xưởng.

Thứ nhất là xưởng quân lương, đơn hàng nhận, theo chiến lược "lãi ít tiêu thụ nhiều". Đừng giá thành thấp, nhưng lượng tiêu thụ cực lớn, tiền kiếm chắc chắn ít.

Thứ hai là xưởng dệt. Sau bao nỗ lực của , họ dệt loại vải bông mềm mại tinh tế, nhưng nguyên liệu cũng cạn kiệt, thể tiếp tục sản xuất.

Mộc Vãn Tình giao nhiệm vụ mới cho nhóm Tiêu Đại. Một là nghiên cứu chế tạo máy dệt hiệu suất cao, hai là bắt tay mảng len lông cừu .

Nàng mua một lô lông cừu qua xử lý. Từ khâu rửa sạch lông, khử mỡ, hong khô, chải thô, vê sợi, cuộn vòng... từng bước một mới thể chế thành len sợi. Nàng tay cầm tay chỉ dạy bộ quy trình. (Chú 1)

Nàng còn đặc biệt mời những chăn nuôi gia súc dày dạn kinh nghiệm đến hướng dẫn cách nhuộm màu.

Làm để nhuộm đều màu, phai, sợi len mềm mại, tinh tế dai, đây là hướng nghiên cứu mà nhóm Tiêu Đại cần tập trung.

Nhuộm vải và nhuộm len cũng tương tự , họ đều là trong nghề nên chắc sẽ gặp vấn đề gì lớn.

Chờ nàng trở về, nếu gì bất ngờ xảy , thể bắt đầu sản xuất hàng loạt sản phẩm dệt từ lông cừu.

Áo len, quần len, khăn quàng cổ, tất, mũ... tất cả đều sẽ sản xuất.

Mùa đông phương Bắc lạnh giá, những thứ đều là bảo bối cứu mạng, nhu cầu cực kỳ lớn.

, mùa đông năm ngoái nàng mua một ít len qua sơ chế ở thành Cam Châu, định bụng nhờ đan vài chiếc áo len chống rét, nhưng cứ bận rộn mãi nên quên béng mất, kéo dài đến tận bây giờ.

Ngồi trong xe ngựa, Mộc Vãn Tình tập trung kế hoạch công việc cho năm nay. Trọng tâm năm nay là phát triển hai nhà xưởng , thể cung cấp hàng ngàn việc , giúp hàng ngàn hộ gia đình thoát nghèo.

Còn việc trồng bông đợi đến tháng ba, tháng tư năm , đến tháng tám, tháng chín mới thu hoạch . Nếu vải bông thành phẩm thì đợi đến tháng mười.

Trước mắt, chuyến Cam Châu ba nhiệm vụ quan trọng nhất. Một là kiếm hạt giống bông, càng nhiều càng . Hai là nhập một lô lông cừu, cái đơn giản nhất, chỉ cần ép giá xuống thấp nhất là . Ba là...

Mấy nha bên cạnh thấy nàng chăm chú, dám ho he một tiếng, sợ phiền nàng.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa sổ vang lên, giọng quen thuộc của Đỗ Thiếu Huyên truyền : "Vãn Tình, đến quán trọ , xuống thôi."

Dòng suy nghĩ của Mộc Vãn Tình cắt ngang. Nàng thuận tay vén rèm lên, hoàng hôn buông xuống, ráng chiều nơi chân trời vẫn tan hết, khiến nàng kìm thêm vài .

Đỗ Thiếu Huyên khuôn mặt xinh của nàng, bất giác ngẩn ngơ. Lạ thật, nàng vẫn mặc nam trang gọn gàng như khi, nhưng cảm giác khi thấy nàng giờ đây khác.

Trong đầu hiện lên hình ảnh nàng mặc nữ trang, thế nào cũng thấy xinh .

Trước chỉ thấy tiếc nuối nàng là con trai. Bây giờ, hình như chút may mắn vì nàng là con gái...

"Huynh ngẩn đó gì? Gọi cả nửa ngày ."

Đỗ Thiếu Huyên hồn, mặt đỏ bừng: "Khụ khụ, đang nghĩ tối nay ăn gì?"

Mộc Vãn Tình buồn . Thôi , đồ tham ăn!

"Vào xem thử , nếu gì ngon, sẽ xuống bếp vài món."

Đỗ Thiếu Huyên khẽ lắc đầu: "Nàng đường cả ngày chắc mệt lắm , nghỉ ngơi cho khỏe , cơm tối ăn qua loa chút cũng ."

Đoàn điệu thấp rời , sáng sớm lên đường, tối ngủ quán trọ, kinh động đến quan phủ địa phương.

Mộc Vãn Tình cũng thích gây chuyện. Khi cửa nàng mang đủ hành lý, ngày thường cứ yên tĩnh ở trong xe ngựa sách, dạy bảo nha , lập kế hoạch, thỉnh thoảng chút đồ ăn.

Thời tiết quá nóng, cũng đổ mồ hôi ròng ròng, nấu cơm trong xe ngựa thì quá sức chịu đựng, cho nên trừ khi vạn bất đắc dĩ nàng sẽ động tay.

Đến phòng, Mộc Vãn Tình tắm nước nóng, quần áo sạch sẽ, cảm giác cả như sống .

Lập Xuân tiến lên hầu hạ, lau khô tóc cho nàng: "Tiểu thư, Đỗ thiếu gia mời xuống dùng cơm tối."

Sau khi chuẩn xong xuôi, Mộc Vãn Tình bước nhẹ nhàng xuống lầu, Đỗ Thiếu Huyên đợi sẵn.

Thịt bò kho tương, canh thịt dê, bánh hồ, đây là thực đơn tiêu chuẩn của quán trọ, bàn nào cũng ăn những món .

bàn của Đỗ Thiếu Huyên ở bên cửa sổ thêm một chậu mì lạnh, sợi mì trắng tinh, thêm gì cả.

Mộc Vãn Tình vớt mì hai bát, trộn với thịt băm sốt cay đặc chế, rắc thêm vừng, một bát mì trộn thơm nức mũi lò.

Nàng lấy thêm một bát dưa chua, chua chua cay cay khai vị.

"Ăn ."

Đỗ Thiếu Huyên cầm đũa ăn ngon lành. Thịt băm sốt cay đúng là tuyệt phẩm, trộn với cái gì cũng ngon, trộn mì cũng ngon hết sẩy.

Có lẽ dáng vẻ ăn uống của quá hấp dẫn, những xung quanh đều vươn cổ sang, cảm giác như món đó ngon.

"Tiểu nhị, chúng cũng món như thế."

Tiểu nhị cung kính trả lời: "Khách quan, quán chúng chỉ phục vụ mì sợi luộc, sốt trộn mì là do khách tự mang theo."

Mọi tiếc nuối.

Một đàn ông mặc cẩm y tới, chắp tay với Đỗ Thiếu Huyên: "Vị , thể bán cho một ít ?"

Đỗ Thiếu Huyên đầu cũng ngẩng lên: "Không , chính chúng còn đủ ăn."

Đây là Mộc Vãn Tình vất vả cho ăn đấy!

Con sâu rượu trong bụng đàn ông khơi dậy, chịu bỏ cuộc: "Ta trả giá cao."

Đỗ Thiếu Huyên phiền c.h.ế.t . Hắn là thiếu tiền ?

Hắn giả vờ thấy, khí chút hổ. Mộc Vãn Tình thở dài thành tiếng, cái tính nết ch.ó má của .

"Sốt quả thật đủ, nếu ngài chê thì tặng ngài một đĩa dưa chua ."

Lần Đỗ Thiếu Huyên giả điếc nữa: "Dưa chua cũng còn nhiều ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-167.html.]

Người đàn ông vốn còn chút chê dưa chua đơn sơ, lập tức đặt xuống một thỏi bạc, cầm đồ chạy biến: "Đa tạ."

Thực cảm thấy dưa chua chẳng gì ngon, chỉ là kích thích tâm lý phản nghịch thôi.

khi nếm thử miếng dưa chua, im lặng. Một miếng một miếng, dừng .

Cuối cùng còn một chút nước dưa, tiếc rẻ nuốt nốt xuống bụng.

Sao dưa chua ngon thế ? A a a, còn ăn nữa, bây giờ?

Đỗ Thiếu Huyên Mộc Vãn Tình với ánh mắt oán trách. Mộc Vãn Tình chọc , giữ đồ ăn kỹ thế chứ?

"Ngày mai kho thịt trong xe ngựa, kho thêm mấy quả trứng, cho ăn một hết."

Thư Sách

Lúc Đỗ Thiếu Huyên mới vui vẻ trở : "Kho nhiều một chút, nàng cũng ăn , nàng gầy ."

Mấy ngày ăn đồ kho nhà họ Mộc nên đặc biệt thèm, vẫn là Vãn Tình hiểu nhất, chỉ là vất vả cho nàng.

mà, kho thịt chỉ cần đủ nguyên liệu thì cũng mệt lắm.

lúc , một giọng vui mừng vang lên: "Tiểu , đúng là ngươi !"

Mộc Vãn Tình giọng thấy quen quen, đầu . Ồ, đúng là quen thật.

"Quách nhị ca, trùng hợp quá, mau . Huynh ở đây? Đi phát tài thế?"

Nhị thiếu gia nhà họ Quách, một thương hộ giàu ở vùng Giang Nam, chút giao tình với Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình kiếm hũ vàng đầu tiên từ tay , mở con đường khởi nghiệp.

Quách nhị ca gặp Mộc Vãn Tình thì vui mừng, cứ tưởng đời còn duyên gặp nữa.

Vị tiểu lai lịch bí ẩn, thủ đoạn cao minh, thông minh tuyệt đỉnh, khiến ấn tượng sâu sắc.

Chỉ là, Mộc Vãn Tình hỏi, nhớ đến chuyện phiền lòng: "Phát tài gì chứ, haiz, Quách gia chúng gặp rắc rối lớn ."

"Sao ?" Mộc Vãn Tình quan tâm hỏi.

Quách Nhị khẽ thở dài: "Có quý nhân nhắm Quách gia chúng , công việc ăn gặp ít rắc rối, chỗ nào cũng thuận lợi. Chúng tìm cách nhờ hỏi thăm, là đắc tội với Chỉ huy sứ của vệ sở Cam Châu..."

Giọng trầm xuống, chỉ Mộc Vãn Tình và Đỗ Thiếu Huyên gần mới thấy.

" nhà rõ ràng từng đắc tội với ông , cũng từng đến Cam Châu buôn bán."

Rốt cuộc ân oán từ , bọn họ đến giờ vẫn hiểu nổi.

Mộc Vãn Tình ngẩn , bỗng nhớ tới lúc ở thành Cam Châu nàng từng tự xưng là của cửa hàng Quách gia.

Chẳng lẽ Kỷ Chỉ huy sứ bắt nàng nên trút giận lên đầu Quách gia?

Nếu là thì đúng là tai họa do nàng vô tình gây .

"Rất phiền toái ?"

Quách Nhị quầng mắt thâm quầng, như thể mất ngủ lâu ngày: "Trong nhà bảo đến thành Cam Châu bái kiến vị đại nhân , tìm cách giải quyết hiểu lầm, nhưng mà... haiz."

Hắn chỉ là một thương nhân, tiếp cận Kỷ Chỉ huy sứ còn khó .

chuyện nhất định giải quyết, cứ tiếp tục thế Quách gia trụ nổi.

Mộc Vãn Tình chút chột : "Quách nhị ca, các thì cần lo lắng."

Nếu thật sự do nàng gây , nàng chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả.

Dù thế nào cũng thể liên lụy đến vô tội.

Quách Nhị khổ: "Tiểu , ngươi tuy thông minh tuyệt đỉnh nhưng nhiều chuyện ngươi từng thấy . 'Huyện lệnh phá gia, Lệnh doãn diệt môn', huống chi ông là quan to nắm giữ binh quyền một phương."

Mộc Vãn Tình im lặng một lúc: "Cam Châu cách xa ngàn dặm, ông là võ quan, tay với tới Giang Nam chứ?"

Quách Nhị là tay già đời thương trường, thấy quá nhiều chuyện dơ bẩn: "Tục ngữ câu 'quan bao che cho ', chốn quan trường là một mạng lưới quan hệ khổng lồ, vòng vòng kiểu gì cũng chạm tới ."

Tâm tư Mộc Vãn Tình xoay chuyển, tay vẫn thuần thục trộn một bát mì: "Quách nhị ca, ăn chút gì ."

Bát mì trộn đưa qua, nàng liền rụt tay : "A, dày , vẫn nên hạn chế ăn đồ nguội lạnh."

Một giọng bực bội vang lên: "Sao nàng dày ?"

Quách Nhị đang nặng trĩu tâm sự lúc mới chú ý đến Đỗ Thiếu Huyên, sững sờ một chút: "Chúng từng sống chung một thời gian..."

"Cái gì?" Mặt Đỗ Thiếu Huyên xanh mét, giật phắt lấy bát mì trộn. "Không bậy, nàng là..." Nàng là con gái!

Mộc Vãn Tình liếc một cái nhàn nhạt, thành công khiến Đỗ Thiếu Huyên im bặt.

"Ta còn khá hoài niệm thời gian ở trang viên Phan gia. Phan lão bản vẫn khỏe chứ?"

Quách Nhị đang lơ đễnh nên nhận gì bất thường. "Đừng nhắc nữa, dùng công thức bánh của ngươi mà hô mưa gọi gió, bán bánh cho thương nhân các nơi, kiếm đầy bồn đầy bát."

"Tiểu , ngươi thiệt thòi ."

"Tiền trao cháo múc, hai bên thỏa thuận xong ." Mộc Vãn Tình thu tiền bạc sòng phẳng thì chẳng hối tiếc.

Quách Nhị thấy nàng thần sắc bình tĩnh, chút buồn bực, càng thêm tán thưởng tâm tính của nàng. "Hắn bên đó bán lá rời nữa, độc quyền thị trường . Năm nay nếu ngươi định nhập hàng, e là một chuyến tay ."

Mộc Vãn Tình nhướng mày. Phan lão bản lớn ? Chẳng Quách gia cũng công thức ? Thị trường lớn như , một nhà độc quyền là thể nào.

"Không , năm nay buôn bán lá nữa, đổi cái khác."

Quách Nhị công thức, nhưng việc ăn trong nhà gây khó dễ đủ đường, chạy vạy khắp nơi dập lửa mệt mỏi c.h.ế.t, gì còn tâm trí mà lo mảng kinh doanh ?

"Có thể tiết lộ chút tin tức ?"

Trong đầu Mộc Vãn Tình lóe lên một tia sáng: "Tạm thời giữ bí mật. Nếu cơ hội hợp tác, đầu tiên cân nhắc sẽ là Quách gia các ."

Tinh thần Quách Nhị phấn chấn hẳn lên: "Đây là ngươi đấy nhé, tiểu , quân t.ử nhất ngôn."

Thấy hai trò chuyện khí thế ngất trời, Đỗ Thiếu Huyên hết kiên nhẫn: "Vãn..."

Hắn kịp thời ngậm miệng : "Mau ăn cơm , ăn xong còn nghỉ ngơi sớm, đều mệt cả ngày ."

Có gì mãi, phiền c.h.ế.t .

Mộc Vãn Tình liếc một cái. Việc còn nhờ tay, ừm, dỗ dành chút thôi.

 

Loading...