Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-11-20 13:48:40
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Nàng với gã đàn ông đó rốt cuộc là thế nào? Hai chuyện mà chẳng chen câu nào.” Đỗ Thiếu Huyên mặt đầy vẻ vui. “Cứ như thừa .”

Thư Sách

Bị cho rìa nên khó chịu ? Mộc Vãn Tình chút hiểu nổi . Trước trẻ con như ? Hắn dạo kỳ lạ thật.

Bị nàng chằm chằm, Đỗ Thiếu Huyên chột , cựa quậy vẻ tự nhiên, giọng cũng yếu : “Ta chỉ hỏi chút thôi, nàng cũng .”

Có chút ấm ức, chút mất mát. Lòng Mộc Vãn Tình mềm nhũn: “Việc liên quan đến một rắc rối, cho khác chắc chắn , nhưng với thì chắc chắn .”

Đỗ Thiếu Huyên lập tức như hồi sinh: “ , sẽ giữ bí mật cho nàng, còn giúp nàng giải quyết rắc rối nữa.”

Mộc Vãn Tình kể ngọn ngành chuyện cũ. Từ việc thế nào tay bắt giặc, kiếm hũ vàng đầu tiên, dùng kỹ thuật bánh để đổi lấy lợi ích, đến chuyện Cam Châu thành .

Kể cả những chuyện xảy ở Cam Châu thành, nàng cũng thuật rành rọt. Không , lỡ thông tin khớp gặp rắc rối thì phiền.

Nghe nàng kể, mắt Đỗ Thiếu Huyên ngày càng sáng, lấp lánh như trời.

Vẫn nàng lợi hại, nhưng ngờ lợi hại đến mức .

“Vãn Tình, nàng là cô gái thông minh, quyết đoán và tài giỏi nhất mà từng gặp. Nàng sinh là để chuyện lớn.”

Mộc Vãn Tình hưởng thụ lời khen . Nàng sớm nhận một ưu điểm, đó là ngại khác giỏi hơn , cho dù đó là phụ nữ.

Hắn tư tưởng trọng nam khinh nữ truyền thống, chỉ tư tưởng “kẻ mạnh tôn trọng”.

Chỉ cần thể khiến phục, thì chuyện gì cũng dễ . Điểm hơn hẳn vô .

Những kẻ quyền quý đạo mạo , miệng lời ý , nhưng bản chất vẫn coi phụ nữ như món đồ chơi, như ch.ó mèo để cưng nựng, chơi chán thì đá .

Trong xương tủy họ hề chút tôn trọng nào đối với phụ nữ, khinh thường, coi rẻ, thậm chí cho rằng phụ nữ chỉ xứng đáng sinh con và quản lý việc nhà cho họ, ngoài chẳng tích sự gì.

Đó mới là tư tưởng chủ lưu.

Một phụ nữ ngóc đầu lên, tranh đoạt tài nguyên với những gã đàn ông đó, nhất định sẽ xã hội chủ lưu hợp sức chèn ép.

Mộc Vãn Tình sớm chuẩn tâm lý cho việc . Nàng thành tựu, sống theo ý , cất lên tiếng của , thì ắt sẽ đón nhận từng đợt đả kích.

, nàng sợ.

Con sống một đời, oanh oanh liệt liệt, từng sống, từng yêu, từng rực rỡ, từng tươi , mới uổng phí kiếp .

“Có quá gian trá.”

Đỗ Thiếu Huyên cần suy nghĩ, khen ngay: “Đó gọi là binh bất yếm trá, liệu việc như thần, đa mưu túc trí.”

Mộc Vãn Tình bật . Nàng thích những lời ca ngợi như thế , càng nhiều càng .

“Vậy chúng thể mang theo Quách nhị ca ?”

"Chúng "? Đỗ Thiếu Huyên thích từ "chúng " , tâm trạng đặc biệt : “Được, mang theo cái tên ngốc đó . Có cơ hội sẽ giúp bắt mối. Những lời nàng đừng với ai nữa nhé, dù là thiết đến cũng .”

Tên đến giờ vẫn Mộc Vãn Tình là con gái, đúng là ngốc thật.

“Biết .” Nếu cơ duyên xảo hợp cùng đường, Mộc Vãn Tình cũng sẽ cho .

“Cơ mà cũng , cái chợ chung đó thật sự nên chỉnh đốn , lãng phí tài nguyên.”

Rõ ràng là con gà đẻ trứng vàng, phát huy hiệu quả vốn .

“Chỗ đó vẫn luôn do Kỷ Chỉ huy sứ quản lý, cũng ngờ ông ...” Đỗ Thiếu Huyên khẽ lắc đầu, thôi, “... dùng khách quan.”

Hắn dường như điều khó . Mộc Vãn Tình cũng tò mò chuyện riêng tư của khác: “Huynh tiện nhúng tay thì cứ giả vờ , để tay.”

“Ra tay?”

Mộc Vãn Tình ngẩn một chút: “À, chính là quậy cho tưng bừng lên mà.”

Mắt Đỗ Thiếu Huyên sáng rực: “Ta giúp nàng.”

Cái biểu cảm háo hức thử khiến Mộc Vãn Tình cạn lời. Đại ca , quên nhà họ Kỷ là thuộc hạ trung thành nhất của nhà ?

Thành Cam Châu quan trọng như , là pháo đài quân sự mà để Kỷ Chỉ huy sứ trấn giữ, đủ thấy nhà họ Đỗ coi trọng ông thế nào.

Quan hệ hai nhà còn khăng khít hơn tưởng tượng nhiều.

“Không cần cần, còn tin năng lực của ?”

“Đương nhiên là tin.” Đỗ Thiếu Huyên vẫn rục rịch, “ mà...”

Mộc Vãn Tình ngắt lời: “Vậy quyết định thế nhé. Nếu thật sự trị sẽ tìm giúp đỡ.”

Đỗ Thiếu Huyên còn ? Nghe nàng thôi.

Quách Nhị đoàn của Đỗ Thiếu Huyên cũng thành Cam Châu, lập tức đề nghị cùng đường.

Đỗ Thiếu Huyên đồng ý, chỉ nhắc nhở một câu: việc khiêm tốn, đừng gây chuyện cho .

Quách Nhị đàn ông trẻ tuổi mặt khí thế bất phàm, thường, nên liên tục.

Dọc đường , Mộc Vãn Tình và Quách Nhị trò chuyện nhiều về tình hình kinh tế hiện tại, sự phân bố của các cửa hàng lớn, hình thức kinh doanh ở mỗi địa phương, v.v...

Quách Nhị sớm quen với tính cách thích hỏi thăm của nàng, tự nhiên là nấy, giấu giếm nửa lời.

Mộc Vãn Tình gặp điều gì hứng thú còn lấy bút ghi chép , đến nơi nghỉ chân sẽ sắp xếp thành sách.

Đỗ Thiếu Huyên hứng thú với buôn bán, nhưng mỗi họ trò chuyện, luôn bên cạnh lắng .

Hắn cũng gì, chỉ thôi.

Nghe vài ngày, ngẫm chút manh mối: “Vãn Tình, nàng định bán vải bông khắp cả nước ?”

Hắn ngốc, ngược còn nhạy bén hơn thường, giỏi phân tích.

Mộc Vãn Tình cũng giấu : “Đâu chỉ thế. Chỉ cần nơi nào , nơi đó đều trong bản đồ kinh doanh của . Không chỉ quần áo bông, mà còn cả các loại mỹ thực nữa.”

Không bó hẹp trong một vùng một thành, mà là cả thế giới rộng lớn.

Dã tâm của nàng còn lớn hơn Đỗ Thiếu Huyên tưởng tượng, nhưng hưng phấn, chỉ nghĩ thôi thấy mong chờ.

“Ta sẽ giúp nàng.”

Mộc Vãn Tình gật đầu mạnh, ánh mắt tràn ngập ý : “Ừ, chúng cùng nỗ lực, xây dựng Tây Lương thành một gia viên tươi , an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm.”

Khi lời , đôi mắt nàng sáng lấp lánh, như một vật phát sáng, vô thức thu hút bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-168.html.]

Tim Đỗ Thiếu Huyên bắt đầu đập loạn nhịp, thình thịch thình thịch, mỗi nhịp đập đều mãnh liệt như . Hắn kìm lén ôm ngực.

“Sao ? Ngực khó chịu ?” Mộc Vãn Tình sang, ánh mắt đầy quan tâm.

Không , là sợ tiếng tim đập điên cuồng nàng thấy. Đỗ Thiếu Huyên ôm n.g.ự.c chặt hơn: “Ta... buồn ngủ, ngủ đây.”

Nhìn bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của , trong mắt Mộc Vãn Tình hiện lên tia khó hiểu. Thật sự là càng ngày càng kỳ lạ.

Lập Xuân dè dặt mở miệng: “Tiểu thư, Đỗ thiếu gia thích ?”

“Đừng bậy.” Mộc Vãn Tình xua tay, để trong lòng. Nàng ngáp một cái: “Gọi nước nóng , cũng ngủ sớm, mai còn đường cả ngày.”

Lập Xuân còn định thêm, nhưng Lập Đông bên cạnh kéo tay áo nàng , lôi ngoài. “Chuyện riêng của chủ t.ử đừng quản nhiều.”

Các nàng đều vì nhà nghèo nên cha bán . Đến Mộc gia như rơi hũ mật, ăn no mặc ấm, chủ nhân hòa nhã, đ.á.n.h mắng bao giờ. Mọi đều trân trọng những ngày tháng hiện tại, cho phép bất cứ ai phá hoại.

Lập Xuân một lòng nghĩ cho Mộc Vãn Tình: “ mà, đây là một mối hôn sự mà. Đỗ thiếu gia phận cao quý, đối với chủ t.ử , hai chuyện cũng hợp, thể là trời sinh một đôi...”

Con gái ai chẳng lấy chồng, lấy chồng mới là phúc. Đỗ thiếu gia là con một của Đỗ gia, quyền cao chức trọng, lấy là cả đời chỗ dựa.

Lập Đông đau cả đầu. Chủ t.ử dạy các nàng thế nào? Phải tự lập tự cường, đừng trông mong dựa dẫm khác.

mấy tháng ngắn ngủi thể đổi quan niệm hình thành mười mấy năm nay.

“Im miệng, ngươi quên gia quy thứ ba của Mộc gia ? Làm bổn phận của , tự ý quyết định, khua môi múa mép, chuyện riêng của chủ nhân giữ bí mật.”

Lập Đông trừng mắt nàng : “Còn nữa, là ngươi thông minh chủ t.ử thông minh? Đừng lấy cớ cho chủ t.ử mà tự ý hành động. Chủ t.ử là những tiểu thư khuê các tầm thường , phạm tay thì quả ngon để ăn .”

Mộc Vãn Tình vẻ dễ tính, đối xử với hạ nhân , nhưng thể chưởng quản cả gia nghiệp to lớn như thể là kẻ yếu đuối hồ đồ?

Lập Xuân rùng một cái: “Được , nữa.”

Lập Đông chọc nhẹ trán nàng : “Lần chủ t.ử , ghét nhất là khác quyết định, ngươi quên ? Muốn tìm cái c.h.ế.t hả?”

Lập Xuân lập tức ôm tay Lập Đông xin tha: “Ta sai , dám nữa.”

Đoàn cuối cùng cũng đến cổng thành Cam Châu.

Binh lính thủ thành thấy Đỗ Thiếu Huyên cưỡi ngựa, sững sờ một chút, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Tiểu tướng quân.”

Tiểu tướng quân? Mọi kích động chạy tới, hành lễ thỉnh an Đỗ Thiếu Huyên.

Đỗ Thiếu Huyên đỡ dậy, hào sảng chào hỏi, thiết và ôn hòa, khiến hưng phấn thôi.

Quách Nhị vén rèm , vẻ mặt khiếp sợ.

Không ngờ Đỗ Thiếu Huyên như biến thành khác, còn vẻ lãnh ngạo đó.

Ừm, thể chỉ lãnh ngạo với mỗi thôi.

A a a, khoan , bọn họ gọi là Tiểu tướng quân? Họ Đỗ, nghĩa là là con trai của Đỗ soái?

Ối trời ơi, vớ bở !

Trong chiếc xe ngựa khác, Mộc Vãn Tình cũng vén rèm lên, cảnh tượng Đỗ Thiếu Huyên hòa với binh lính và dân, khóe miệng khẽ nhếch.

Nàng ngẩng đầu, tầm mắt dừng ba chữ lớn ở cổng thành Cam Châu.

Nàng   đến đây.

lúc , tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, bụi đất mù mịt, một toán kỵ mã phi như bay tới.

Người đàn ông dẫn đầu râu ria xồm xoàm, thuật cưỡi ngựa điêu luyện, ngựa dừng hẳn nhảy xuống, một chân khuỵu: “Thiếu chủ, thứ cho thuộc hạ đến chậm.”

Không đợi quỳ xuống, Đỗ Thiếu Huyên kéo dậy: “Kỷ thúc, đừng thế. Thấy thúc vẫn phong độ như , vui lắm. Phụ soái nhờ chuyển lời hỏi thăm thúc.”

Kỷ Chỉ huy sứ lập tức hướng về phía thành cúi hành lễ, vô cùng cung kính, hỏi thăm: “Đỗ soái thể an khang ? Mọi việc đều chứ ạ?”

“Đều , đều cả.” Đỗ Thiếu Huyên cư xử đúng mực của bậc con cháu. Kỷ Chỉ huy sứ cũng dám vẻ bề , cung kính mà vẫn thiết, khí cực kỳ hài hòa.

Mộc Vãn Tình chống cằm cảnh , khóe miệng khẽ cong.

Thực Đỗ Thiếu Huyên là thông minh, chỉ là xem thể hiện thôi.

Kỷ Chỉ huy sứ nhạy bén nhận đang chằm chằm , đột ngột đầu , ánh mắt khóa chặt Mộc Vãn Tình. Mộc Vãn Tình hoảng loạn né tránh, mà thoải mái gật đầu chào ông .

“Vị là...” Kỷ Chỉ huy sứ nhướng mày, chút bất ngờ. Là một cô gái? Bên cạnh Thiếu chủ xuất hiện con gái?

Đỗ Thiếu Huyên theo ánh mắt ông , mỉm : “Một bạn của .”

Kỷ Chỉ huy sứ càng ngạc nhiên: “Không mời vị cô nương xuống ?”

Mộc Vãn Tình nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa. Nàng vận trang phục thiếu nữ vùng biên ải, sắc đỏ rực rỡ, tư thế hiên ngang.

Nàng chắp tay: “Thanh Bình tham kiến Kỷ Chỉ huy sứ.”

Vệ Chỉ huy sứ là chính tam phẩm, nàng là Thanh Bình Hương chủ tứ phẩm, chủ động hành lễ là đúng phép tắc.

Kỷ Chỉ huy sứ thấy nàng khí độ bất phàm, khách khí đáp lễ. Thấy Đỗ Thiếu Huyên chủ động giới thiệu, ở trường hợp ông cũng tiện hỏi nhiều về phận của nàng.

Cảnh tượng dọa Quách Nhị c.h.ế.t khiếp. Hắn... khoan , tiểu là con gái??? Chuyện gì đang xảy ?

“Phu quân.” Gia quyến của Kỷ Chỉ huy sứ cũng chạy tới, khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Hai vợ của ông nhiệt tình chào hỏi Đỗ Thiếu Huyên. Đỗ Thiếu Huyên ứng đối tự nhiên, khách sáo, nhưng thiết như với Kỷ Chỉ huy sứ, chừng mực nắm bắt .

Kỷ Chỉ huy sứ càng Đỗ Thiếu Huyên càng ưng ý, vẫy tay gọi mấy đứa con: “Còn ngẩn đó gì? Mau tới chào Thiếu soái .”

Ông cưới hai vợ, hai con gái bốn con trai, cũng coi như con đàn cháu đống.

Mọi đều ngoan ngoãn theo, cung kính hành lễ: “Tham kiến Thiếu soái.”

Trong đó, một giọng đặc biệt yểu điệu ngọt ngào vang lên: “Tiểu Mạn tham kiến Thiếu soái, Thiếu soái vạn an.”

Kỷ Trừng nhíu mày khó chịu. Thật là... chút mất mặt. Haiz.

Ánh mắt nàng lơ đãng liếc qua, quét trúng Mộc Vãn Tình. Ồ, cô gái xinh thật, hiên ngang sảng khoái, là con cái nhà ai ?

Khoan , quen quen thế nhỉ? Từng gặp ?

Lúc đó Mộc Vãn Tình mặc nam trang, từng chạm mặt với Kỷ Trừng. Nàng cũng sợ nhận , tự nhiên hào phóng mỉm với Kỷ Trừng.

Kỷ Trừng theo bản năng đáp , cảm giác là lạ.

Nàng chắc chắn gặp cô gái ! nhớ nổi gặp ở .

Lạ thật, một cô gái xuất sắc như gặp quên nhỉ? Kỳ quái.

 

Loading...