Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-11-20 13:58:57
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Sách
Kỷ Chỉ huy sứ cung kính mời đoàn phủ, tiếp đãi vô cùng nồng hậu.
Kỷ lão thái thái mật nắm tay Đỗ Thiếu Huyên hỏi han chuyện nhà, hề cậy già lên mặt mà lời lẽ còn hóm hỉnh, khiến cảm thấy dễ chịu như tắm gió xuân.
Mọi đều vây quanh Đỗ Thiếu Huyên, trò chuyện rôm rả, thiết vô cùng.
Đặc biệt là Kỷ Tiểu Mạn, nàng vẻ ngây thơ vô tội, sát bên Đỗ Thiếu Huyên, luôn miệng gọi "Thiếu soái ca ca", giọng ngọt ngấy, tự nhiên bắt chuyện.
Ba em ruột cùng của nàng đảm nhiệm vai trò trợ thủ đắc lực, liên tục khen ngợi Kỷ Tiểu Mạn đáng yêu, dễ mến thế nào, ai cũng dùng lời lẽ hoa mỹ để nâng giá trị của nàng lên.
Chỉ là họ quá nôn nóng, lộ liễu đến mức khó coi. họ cũng chẳng còn cách nào khác, gặp mặt Tiểu tướng quân một quá khó khăn.
Đỗ Thiếu Huyên chỉ im lặng lắng , đưa bất kỳ ý kiến nào.
Nhà họ Kỷ hai phòng thê thất. Một phòng là Lục thị, sinh một đôi nam nữ là Kỷ Trừng và Kỷ Du. Phòng là Hà thị, sinh ba nam một nữ, Kỷ Tiểu Mạn là con gái duy nhất của bà .
Hà thị đặt nhiều kỳ vọng con gái, một lòng gả nàng cho Đỗ Thiếu Huyên. Ngày thường bà cũng thường xuyên nhồi nhét những tư tưởng cho con. Kỷ Tiểu Mạn cũng gả nhà cao cửa rộng, thấy Đỗ Thiếu Huyên tướng mạo oai phong lẫm liệt, tất nhiên là động lòng xuân.
Đáng tiếc, Kỷ lão thái thái và Kỷ tướng quân vẻ hài lòng, liên tục hiệu cho Kỷ Tiểu Mạn, ý bảo con gái con đứa rụt rè một chút.
Hơn nữa, họ coi trọng đích trưởng nữ Kỷ Trừng đoan trang, chín chắn hơn.
Lục thị ôm đầu đứa con trai năm tuổi, ánh mắt dịu dàng, yên lặng, giống Hà thị thỉnh thoảng thể hiện sự hiện diện của .
Kỷ Trừng cũng yên lặng, thỉnh thoảng lén Mộc Vãn Tình, càng càng thấy quen mắt.
Mộc Vãn Tình ăn điểm tâm, uống , xem kịch vui. Phàm là gia đình thê thành đàn thì chẳng bao giờ yên .
Đặc biệt là kiểu một đàn ông thờ hai nhà, hai phòng vợ thế thì càng phiền phức.
Tranh sủng, tranh lợi ích, tranh quyền thừa kế, sống động như một chiến trường khói súng.
Vậy mà phần lớn đàn ông đều cảm thấy thê hòa thuận, con cái yêu thương , chẳng vấn đề gì.
Kỷ Tiểu Mạn vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, còn Kỷ Trừng mang phong thái hổ nữ nhà tướng, hai thuộc hai kiểu khác .
Kỷ Tiểu Mạn đích bê từ bếp một đĩa trái cây cắt sẵn: “Thiếu soái ca ca, nếm thử trái cây từ Tây Vực , ngon lắm, là tự tay cắt đấy.”
Các em của nàng mặt quỷ trêu chọc: “Thiếu soái, nhà cũng chia mấy quả, Tiểu Mạn chỉ một quả thôi mà cứ tiếc mãi nỡ ăn, hôm nay hào phóng thế.”
Đỗ Thiếu Huyên như nhận điều gì: “Cảm ơn. Thanh Bình, đây nếm thử loại quả lạ , nàng thích mấy thứ mới mẻ nhất mà.”
Miếng trái cây đầu tiên cầm lên đưa ngay cho Mộc Vãn Tình. Mộc Vãn Tình kỹ, khỏi bật . Cái thứ vỏ xanh ruột đỏ chẳng là dưa hấu ?
Ở thời gọi là dưa hấu là hồ qua nhỉ?
Nàng nếm thử một miếng. Lượng nước cũng , nhưng vị nhạt. “Dưa ngọt lắm, cần cải tiến.”
Đỗ Thiếu Huyên lập tức tỉnh táo hẳn: “Ở Tây Lương chúng trồng ?”
Chịu ảnh hưởng của Mộc Vãn Tình, hứng thú với các loại cây nông nghiệp.
Mộc Vãn Tình hào hứng phổ cập kiến thức: “Được chứ. Dưa hấu thể sinh trưởng đất cát, đất thịt, đất hoang sườn đồi. Nếu chọn loại đất cát tơi xốp màu mỡ, kết hợp với ánh nắng đầy đủ, trồng trọt khoa học và chọn lọc hạt giống , thì thể đạt hương vị khá lý tưởng.” (Chú 1)
Quả nhiên, nơi nhiều thứ mới lạ, mới đến thấy dưa hấu, chuyến cũng coi như tệ.
Đỗ Thiếu Huyên giật : “Thế hạt giống ?”
“Đây .” Mộc Vãn Tình nhả một hạt dưa hấu. Hình như thể trồng diện rộng đấy. Thời buổi trái cây ít quá, quanh quẩn chỉ vài loại, nàng ăn chẳng thèm.
Đỗ Thiếu Huyên cẩn thận cất hạt dưa sang một bên: “Được, thu thập , đến lúc đó đưa hết cho nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-169.html.]
“Được thôi.” Mộc Vãn Tình vui vẻ gặm một miếng dưa to. Vị cải tiến một chút.
nàng chuyên gia về lĩnh vực .
“Giúp tìm trồng dưa hấu, mang vài về.”
“Được, để lo.” Đỗ Thiếu Huyên việc gì cũng nhận , thái độ dịu dàng, ân cần khiến những xung quanh ghen tị đỏ mắt.
Kỷ Tiểu Mạn ngây thơ hỏi: “Thiếu soái ca ca, vị Thanh Bình cô nương là nông dân ? Nói đấy, cũng thật nữa.”
Nàng đang ám chỉ Mộc Vãn Tình là cô gái quê mùa chân lấm tay bùn. cả Đỗ Thiếu Huyên và Mộc Vãn Tình đều coi thường nông dân, quốc gia lấy nông gốc mà.
“Nàng chắc chắn là đúng, ai thông minh hơn nàng .”
Đánh giá quá cao, khiến sắc mặt nhà họ Kỷ đổi liên tục.
Kỷ Tiểu Mạn dùng giọng điệu ngây thơ của một cô bé con hỏi: “Vẫn thỉnh giáo, Thanh Bình cô nương họ gì, cha nghề gì? Tổ tiên nghề gì ?”
“Ta họ Mộc. Còn tổ tiên...” Mộc Vãn Tình nghiêm túc suy nghĩ. “Là quan. Đương nhiên, chuyện cũng quan trọng.”
Nàng dựa tổ tiên để kiếm cơm.
Trong mắt Kỷ Tiểu Mạn lóe lên tia khinh bỉ, nụ càng thêm rạng rỡ: “Vì là quan nhỏ như hạt vừng nên quan trọng ?”
Mộc Vãn Tình đáp mà hỏi ngược : “Tổ tiên nhà họ Kỷ nghề gì?”
Tổ tiên nhà nào mà chẳng xuất từ dân thường? Đâu thế gia truyền thừa ngàn năm, bộ cao quý cái gì chứ.
Kỷ Tiểu Mạn vẻ mặt kiêu ngạo: “Nhà đời đời quan lớn trong quân đội. Đến đời cha là Tam phẩm Chỉ huy sứ, quan to trấn giữ một phương.”
“Ồ.” Mộc Vãn Tình thái độ lạnh nhạt. “Thừa kế ...”
Nàng đẩy miếng dưa đưa tới : “Đỗ Thiếu Huyên, ăn hai miếng là đủ , ngọt lắm.” Có chút chê bai nhẹ.
Đỗ Thiếu Huyên đành lấy về tự ăn: “Đến lúc đó chúng dạo chợ chung, xem thứ gì nàng thích . Mắt của nàng cao quá, haiz.”
“Kỷ thúc, khi nào chợ chung mở cửa?”
Kỷ Chỉ huy sứ Mộc Vãn Tình vài . Cô nương rốt cuộc địa vị gì? Dám gọi thẳng tên Thiếu soái, thái độ còn tùy tiện như .
“Ngày .”
Kỷ Tiểu Mạn nghẹn họng, khó chịu c.h.ế.t: “Thanh Bình cô nương vẻ hài lòng lắm với chế độ thừa kế nhỉ? Đây là quy tắc định từ khi lập quốc đấy.”
Muốn gài bẫy nàng ? Còn non lắm. Mộc Vãn Tình tủm tỉm lắc đầu: “Đâu , chỉ là cảm thấy dựa bóng râm tổ tiên mà tự xông pha một phương trời riêng thì thú vị hơn thôi.”
Kỷ Tiểu Mạn nhịn ha hả: “Không thể , ngươi còn ngây thơ hơn cả . Còn dựa chính xông pha? Thế đạo đơn giản như ngươi tưởng . Ngươi tưởng quan dễ lắm ?”
“Chưa cái khác, cứ chuyện khoa cử . Mười năm đèn sách khổ cực mới đỗ Trạng nguyên, mà cũng chỉ phân về địa phương huyện lệnh nhỏ nhoi, quan thất phẩm. Đấy là còn kể tỉ lệ chọi một một vạn đấy.”
Mộc Vãn Tình chống cằm tủm tỉm , bỗng nhiên chêm một câu: “Không đúng, thông thường Trạng nguyên sẽ phân Hàn Lâm Viện, quan tòng lục phẩm.”
Kỷ Tiểu Mạn cứng họng, đó vẻ nghiêm túc giáo huấn nàng: “Ý là, quan dễ, cứ nỗ lực là thành công.”
Mộc Vãn Tình còn tức giận thì Đỗ Thiếu Huyên vui, sầm mặt xuống: “Việc khó như lên trời đối với cô, nhưng với nàng thì đơn giản. Đương nhiên, với giống , thể yêu cầu ai cũng thông minh như nàng . Rốt cuộc, đời chỉ một... Thanh Bình.”
Kỷ Tiểu Mạn như đ.â.m một dao, cả khó chịu. Hắn cũng quá thiên vị , cái gì mà chỉ một Thanh Bình? Làm quan đơn giản ư? Đùa .
Trưởng t.ử nhà họ Kỷ cau mày, nửa đùa nửa thật : “Thiếu soái, và ngài cũng coi như thanh mai trúc mã, ngài bênh vực ngoài thế?”