Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-11-20 14:06:51
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỷ Chỉ huy sứ nhắm mắt , cố gắng đè nén những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Kỷ đại thiếu gia thì kiềm chế cơn giận, chỉ thẳng mặt Mộc Vãn Tình mà mắng: "Khẩu khí lớn thật! Ngươi tưởng là ai? Biết đang chuyện với ai ? Kỷ gia chúng đời đời tắm gội hoàng ân, đời đời trấn thủ biên cương cho Đại Tề. Càng vất vả thì công lao càng lớn..."
Mộc Vãn Tình mất kiên nhẫn ngắt lời: "Dừng ! Đừng lấy lý do 'càng vất vả công lao càng lớn' để bao biện cho việc Kỷ gia tuân vương pháp, giữ quy củ, lạm quyền mưu tư. Câu đó tuyệt đối thể tự , hiểu ?"
Kỷ đại thiếu gia chỉ thấy Mộc Vãn Tình đang chỉ trích Kỷ gia, cơn giận càng bốc lên ngùn ngụt: "Đồ điều! Đừng tưởng Thiếu soái dẫn đến là dám múa tay múa chân mặt Kỷ gia chúng . Ngươi xứng!"
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên trầm xuống: "Nàng xứng, còn ngươi thì xứng ? Ngươi đang ý kiến với ?"
Lúc Kỷ đại thiếu gia mới nhận đắc tội với Thiếu soái, vội vàng chữa cháy: "Không , ý là ngài nên mang theo lai lịch rõ bên , quá nguy hiểm."
Đỗ Thiếu Huyên lạnh lùng : "Thân phận của nàng cao quý hơn ngươi nhiều. Ngay cả quan viên gặp nàng còn hành lễ, ngươi dám vô lễ với nàng như , đây là tội phạm thượng."
Mọi trong nhà họ Kỷ đều sững sờ. Không thể nào? Một cô gái trẻ tuổi mà thể khiến quan viên bái kiến, rốt cuộc là lai lịch gì?
Mộc Vãn Tình vuốt lọn tóc, thoải mái để mặc bọn họ đ.á.n.h giá.
"Kỷ Chỉ huy sứ, nếu đây là thừa kế tương lai của Kỷ gia các ngài, thì chỉ thể , tiền đồ của Kỷ gia e là đến hồi kết. Càng vất vả công lao càng lớn? Ha hả, do Hoàng thượng phán, do bách tính mới tính. Nếu , đó chính là cậy công mà kiêu, ủng binh tự trọng. Hậu quả thế nào chắc cần rõ nhỉ."
Một câu "ủng binh tự trọng" khiến Kỷ Chỉ huy sứ hít một khí lạnh. Nàng rốt cuộc là ai?
Kỷ đại thiếu tức đến đỏ cả mắt. Mẹ kiếp, dám phủ nhận sự ưu tú của , còn trù ẻo kế thừa gia nghiệp thì gia tộc sẽ lụn bại.
Hủy hoại tiền đồ khác, thù đội trời chung!
"Đa tạ cô nương dạy bảo." Kỷ lão thái thái đứa cháu trai đang hừng hực lửa giận, khẽ quát: "Triều Sinh, xin mau."
Kỷ đại thiếu gia còn cảm thấy ấm ức: "Tổ mẫu, xem thái độ của cô kìa."
Mộc Vãn Tình lắc đầu ngán ngẩm. Ngu ! "Không thật lòng xin thì nhận . Lão thái thái, hai mươi tuổi thủ tiết, cực khổ nuôi lớn ba đứa con, thật sự dễ dàng. một gia tộc truyền thừa muôn đời thì tín niệm, ví dụ như 'trung nghĩa gia truyền', 'thi thư gia truyền'."
Kỷ lão thái thái nàng thật sâu, trong lòng dậy sóng: "Cô nương đúng, võ tướng giảng chữ trung nghĩa."
Mộc Vãn Tình cũng phụ nữ tóc bạc trắng, dù trải qua bao sinh ly t.ử biệt vẫn kiên cường .
"Ta ý mạo phạm. Mấy đời Kỷ gia đổ m.á.u hy sinh, che chở cho bách tính một phương, vì triều đình trấn thủ biên quan, vô cùng cảm phục. Ta càng hy vọng Kỷ gia đ.á.n.h mất cái danh trung nghĩa, đời đời truyền thừa, nối tiếp vinh quang tổ tiên, hổ danh tiền nhân."
Hốc mắt Kỷ lão thái thái đỏ hoe: "Thanh Bình cô nương, cảm ơn cô."
Mộc Vãn Tình xổm xuống bên cạnh bà, vẻ mặt nghiêm trang: "Cũng cảm ơn dạy dỗ một đôi con cái . Kỷ Hải Thiên công t.ử và Kỷ Bội tiểu thư, hai vị vì nước quên , tuy c.h.ế.t nhưng vinh quang vẫn còn mãi, khiến hậu bối chúng vô cùng kính nể. Họ sẽ sống mãi trong lòng ."
Nước mắt Kỷ lão thái thái trào , bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộc Vãn Tình buông: "Hài tử, cảm ơn con, thật sự cảm ơn con. Những lời của con khiến cảm thấy tất cả đều xứng đáng."
Cha chồng, chồng, và cả một đôi con cái của bà đều t.ử trận sa trường. Đáng thương , hai đứa con của bà đều qua đời khi còn quá trẻ, ngay cả hương hỏa cũng để .
Đây là nỗi đau âm ỉ suốt đời của bà.
"Xứng đáng chứ!" Mộc Vãn Tình khẽ thở dài. "Mỗi một trung nghĩa, bách tính đều sẽ ghi nhớ công ơn của họ."
Kỷ lão thái thái òa nức nở, là đau lòng, là xót xa, nhưng cũng là sự giải tỏa.
Mắt Kỷ Chỉ huy sứ cũng ươn ướt, ông lặng lẽ lau nước mắt.
Hà thị ngây ngốc cảnh tượng , đầu óc rối bời, cảm giác như thứ gì đó đang tuột khỏi tầm kiểm soát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-171.html.]
Cuối cùng, Đỗ Thiếu Huyên và Mộc Vãn Tình vẫn ở mà đến khách điếm Duyệt Lai.
Kỷ lão thái thái cam đoan sẽ xử lý thỏa chuyện của Quách gia ở Giang Nam, cho một câu trả lời thỏa đáng, bảo Quách Nhị cứ yên tâm.
Thư Sách
Có lời thì Quách Nhị còn gì yên tâm nữa? Chỉ thể , thủ đoạn xử lý của Mộc Vãn Tình tuy tàn nhẫn một chút, nhưng hiệu quả thì miễn bàn.
Nàng còn thành công nhận sự tán thành và yêu mến của Kỷ lão thái thái, bà nằng nặc đòi tặng nàng một đôi vòng ngọc quà gặp mặt.
Kỷ Chỉ huy sứ ở bên ngoài uy phong đến thì về nhà cũng lời , ông là một con hiếu thuận.
Đợi , Kỷ Trừng kìm tò mò hỏi: "Tổ mẫu, chẳng cô cô qua đời vì bệnh ? Sao thành vì nước quên ?"
Lòng Kỷ lão thái thái chua xót: "Cô cô con từ nhỏ lập chí báo thù cho cha, khổ luyện võ nghệ. Sau nó giả trai, dùng tên giả theo chú con quân đội, từng dẫn quân lấy ít thắng nhiều đ.á.n.h đuổi quân địch. Sau đó... t.ử trận trong một chiến dịch."
Những chuyện cũ bà dám nghĩ, dám nhắc tới, cứ nghĩ đến là đau lòng chịu nổi, chạm là vỡ nát.
bây giờ, bà thể thản nhiên , tuy rằng vẫn còn đau lòng.
Kỷ Trừng kinh ngạc nên lời. Khâm phục, tiếc nuối, đau xót cùng lúc dâng trào trong lòng.
Hồi lâu , nàng mới hỏi: "Vậy con từng ai nhắc tới?"
Kỷ lão thái thái ôm ngực: "Vì cô cô con là nữ nhi. Mọi công lao đều quy về cho cha con. Nó vẫn là ẩn danh, cho dù t.ử trận... cũng thể công bố với thiên hạ."
Kỷ Trừng cảm thấy thật bất công. Chỉ vì là nữ nhi ? Thế đạo quá bất công với phụ nữ.
Sắc mặt Kỷ đại thiếu khó coi: "Vậy một ngoài như cô ?"
Kỷ nhị thiếu hừ lạnh: "Còn đơn giản ? Chắc chắn là Thiếu soái cho cô . Thiếu soái cũng quá thiên vị . Phụ , ngài coi Kỷ gia chúng như ngoài, cứ đà ..."
Kỷ lão thái thái trừng mắt hai đứa cháu trai: "Câm miệng! Đã rõ ngọn nguồn sự việc, cũng phận cô nương mà cứ bậy bạ. Còn chê cái nhà đủ loạn ?"
Đã bảo phận tầm thường mà chịu động não chút nào thế?
Bà càng nghĩ càng giận, nhịn khiển trách: "Hà thị, đừng suốt ngày chỉ lo đấu đá, dạy con cái những tư tưởng thể thống gì."
Tranh giành quyền thừa kế thì còn thể hiểu .
bảo con gái chủ động lấy lòng đàn ông để leo cao thì đúng là khó coi quá mức.
Lời quá nặng nề, Hà thị nhịn nữa. Xưa nay bà vẫn dựa việc mắn đẻ để vững ở vị trí .
"Mẹ chồng, con con xuất thấp hèn, vẫn luôn chướng mắt con..."
"Phải, ngươi xuất thấp hèn nên tầm hạn hẹp. Nhìn xem ngươi dạy con cái thành cái dạng gì ?" Kỷ lão thái thái thể nhịn thêm nữa. "Cái bộ dạng xun xoe của Tiểu Mạn mất hết mặt mũi Kỷ gia, còn chẳng dám mặt Thiếu chủ nữa."
Mặt Kỷ Tiểu Mạn xanh trắng đan xen, nước mắt thi rơi xuống. Xun xoe? Nàng ! Nàng chỉ thiết hơn với Thiếu soái thôi mà, gì sai chứ?
Tổ mẫu quá bất công, chỉ gả đại tỷ cho Thiếu soái. Dựa cái gì chứ? Đều là con gái Kỷ gia cả mà!
Hà thị đau lòng c.h.ế.t, ôm lấy lưng con gái vỗ về: "Lão phu nhân, mắng con thì con chịu, nhưng Tiểu Mạn là cháu gái ruột của , nỡ nó như ? Con bé sẽ đau lòng lắm đấy."