Sức khỏe Kỷ lão thái thái vốn , bên chỉ nuôi mỗi Kỷ Trừng. "Ngươi dám dạy con thành cái bộ dạng lẳng lơ như kỹ nữ thanh lâu mà còn dám ? Nhà họ Hà các ngươi hiến con gái để leo cao, giờ đem cái thói đó áp dụng nhà họ Kỷ, thật hối hận quá mà."
Mặt mũi Hà thị coi như lột sạch, vứt xuống đất giẫm đạp thương tiếc.
bà thể phản bác .
Thư Sách
Kỷ lão thái thái vẫn hết giận: "Lão đại, năm đó , môn đăng hộ đối thì mối lương duyên. Con chịu , giờ thấy hậu quả ?"
Kỷ lão thái thái càng càng đau lòng: "Nhìn con cái nhà xem. Thiếu soái dũng phi phàm, khí chất bất phàm, võ nghệ cao cường, thiện chiến. Thanh Bình cô nương thông minh tuyệt đỉnh, tầm và kiến thức đều vượt xa thường. Con hối hận ?"
Kỷ Chỉ huy sứ xám mặt, chột thôi: "Trừng Nhi vẫn mà."
"Đáng tiếc Trừng Nhi nam nhi, haiz." Kỷ lão thái thái cũng thể con trai quá mất mặt, chuyện thì .
"Trừng Nhi giống ." Kỷ Chỉ huy sứ cảm thấy áy náy với em gái, nên dồn hết sự bù đắp đó lên con gái lớn, nuông chiều hết mực.
Hà thị rùng . Hóa là , thảo nào ông thiên vị thế.
Kỷ đại thiếu thấy khó xử, khẽ nhíu mày, tùy tiện tìm một chủ đề khác: "Nữ t.ử đó khẩu khí lớn thật, dám bảo quan viên đều chào hỏi cô , rốt cuộc cô là ai ?"
Kỷ Chỉ huy sứ đứa con trai trưởng mà dốc lòng bồi dưỡng, nghĩ đến sự thông tuệ của Mộc Vãn Tình, trong lòng dâng lên nỗi bực bội.
là " so với thì tức c.h.ế.t, hàng so với hàng thì vứt ".
"Quan viên từ tứ phẩm trở lên đều hành lễ với cô , các con xem, cô là ai?"
Tiểu thiếu gia nhà họ Kỷ kinh hô: "Công chúa? Công chúa đến nơi ? Hoàng thượng cho phép ?"
Kỷ Chỉ huy sứ day day trán, tự nhắc nhở bản : Đây là con ruột, con ruột.
"Thanh Bình, Thanh Bình, hai chữ các con nghĩ đến cái gì?"
Kỷ Trừng là đầu tiên phản ứng : "Thanh Bình... Hương chủ."
Đó quả thực là một nhân vật truyền kỳ.
Cả nhà họ Kỷ đều kinh hãi.
Sự hỗn loạn của nhà họ Kỷ chẳng ảnh hưởng gì đến Mộc Vãn Tình. Nàng thăm chốn cũ, tâm trạng cực kỳ .
Oa, đây là nhà họ Hà ? Bị thiêu rụi xây ?
Hà Thiên hộ tuy giáng chức, nhưng quyền quản lý thu hồi, tổn thất nặng nề.
mà, thành Cam Châu vẫn chẳng gì đổi, vẫn còn nhiều ăn xin và dân đói.
Đoàn ở khách điếm Duyệt Lai. Ông chủ và tiểu nhị đều đổi, là gương mặt xa lạ.
Đỗ Thiếu Huyên bao trọn ba cái tiểu viện liền kề, cảnh trí trong viện cũng tệ.
Quách Nhị phân một cái viện. Hắn ở cửa viện, đầu , do dự một chút hỏi: "Cái đó... cô rốt cuộc là ai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-172.html.]
"Thanh Bình Hương chủ, Mộc Vãn Tình."
Đồng t.ử Quách Nhị co rút mạnh. Lại là vị Hương chủ lừng lẫy danh tiếng .
Phận nữ nhi mà thể dẫn dắt gia tộc đặc xá đủ thần kỳ .
Nàng còn dựa công lao mà phong Hương chủ, thể là một huyền thoại.
Tính thì lúc đó... nàng vẫn đang là một phạm nhân lưu đày, mà lừa tất cả một cách hảo, bao gồm cả kẻ lão luyện giang hồ như .
Lợi hại thật! Thanh Bình Hương chủ.
Mộc Vãn Tình ở riêng một viện, ngủ một giấc ngon lành. Còn Đỗ Thiếu Huyên thì dẫn tuần tra quân đội, đó mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của trong chuyến .
Ngày hôm , Mộc Vãn Tình dẫn Quách Nhị dạo khắp phố phường để ngóng tình hình.
Người tiếp quản vị trí của Hà Thiên hộ là đối thủ của , họ Lỗ. Hiện tại hai nhà đang đấu đá túi bụi, việc quản lý thành vẫn chuyển biến rõ rệt.
Nàng khẽ lắc đầu. Rốt cuộc là do năng lực kém, là tâm tư đặt việc ?
"Chúng đến tửu lầu một lát ."
Tửu lầu là nơi tụ tập của đủ hạng , là trung tâm thu thập và lan truyền tin tức.
Quách Nhị răm rắp theo nàng: "Được."
Họ chọn phòng riêng mà ở đại sảnh tầng hai, bên trong chật kín .
Sau khi họ xuống, bàn phía cũng . Quách Nhị hiệu cho Mộc Vãn Tình, nàng liếc bàn đó một cái hờ hững.
Từ lúc họ khỏi cửa bám đuôi, dò la hành tung.
Mộc Vãn Tình cũng chẳng để ý. Hôm qua nàng một màn như thế ở nhà họ Kỷ, Kỷ lão thái thái và Kỷ Chỉ huy sứ chỉ cần ngốc thì sẽ bảo vệ nàng.
Kẻ nào ngốc đều thể đoán phận của nàng.
Hương chủ mà xảy chuyện địa bàn nhà họ Kỷ, tìm họ tính sổ thì tìm ai? nào?
Còn chuyện những khác trong nhà họ Kỷ phạm ngu xuẩn , nàng ngại dạy dỗ họ cách .
Bàn bên cạnh lấy một viên hồng ngọc to bằng trứng chim bồ câu, khoe khoang rằng chỗ bọn họ mỏ đá quý, đây là do nhặt . Mọi tò mò xúm xem.
Người nọ kể sinh động quá trình nhặt đá quý, miêu tả ở đó bao nhiêu bảo vật, khiến mà thèm thuồng, hận thể chạy ngay tới đó tìm bảo vật.
Một trong đám đông để ý viên hồng ngọc : "Viên hồng ngọc mua. Ta đổi bằng hai nữ nô và hai con ngựa ."
Người nọ sống c.h.ế.t chịu, dù đối phương nâng giá lên mười nữ nô, mười con ngựa cũng đổi.
"Vậy ngươi giá , hôm nay nhất định nó."
Ai ngờ, nọ chạy đến mặt Mộc Vãn Tình, cúi hành lễ: "Cô nương xinh , viên hồng ngọc xin tặng cho cô, xứng với ngọc quý."
Mộc Vãn Tình nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ kỳ quái: "Ngươi chắc chứ?"
Dám đ.á.n.h chủ ý lên đầu nàng, thật là... mắt đấy.
Được thôi, chính là ngươi.