Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-11-20 14:17:06
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gã đàn ông râu quai nón, dáng mập mạp, ăn vận dáng phú quý liền đáp: “Đương nhiên , chỗ chúng nhiều đá quý, hơn và to hơn thế nhiều.”
Mộc Vãn Tình là ai chứ? Nàng là hố c.h.ế.t khác mà mắt cũng thèm chớp. “Thịnh tình khó chối từ, xin nhận.”
Không chỉ nhận lấy, nàng còn cầm viên hồng ngọc lên ngắm nghía kỹ lưỡng phán: “Viên đá độ sáng đủ, tính là hàng thượng hạng, nhưng lấy để thưởng cho khác thì cũng tạm .”
Gã râu quai nón: “...” Cô nương cũng thật nể nang ai.
Hắn im lặng một lát, xòa : “Tiểu thư quả mắt . Trong tay đang một hộp đá quý thượng hạng, thích hợp nhất để của hồi môn. Nể tình tiểu thư xinh như , thể bán tặng.”
Mộc Vãn Tình vẫn nghịch viên hồng ngọc tay: “Mang đây xem nào.”
Gã râu quai nón tươi rói: “Đồ quý giá như thể tùy tiện mang theo . Mời tiểu thư dời bước, đến khách điếm nơi trọ...”
Không đợi hết câu, Mộc Vãn Tình xua tay: “Ta mệt , .”
Gã râu quai nón: “...” Sao theo lẽ thường thế ? Làm tiếp lời thế nào đây?
“Tiểu thư gì e ngại ? Ta là thương nhân ăn đàng hoàng, lừa già dối trẻ bao giờ.”
Những xung quanh nhao nhao hùa theo: “Ta thể chứng cho ông , ông đúng là thương nhân thật thà, bổn phận.”
Thư Sách
“Lần mua của ông một hộp đá quý, món nào cũng là trân phẩm, giao cho con gái của hồi môn. Ngày xuất giá nở mày nở mặt vô cùng, nhà chồng coi trọng nó lắm đấy.”
Mộc Vãn Tình cầm chén lên nhấp một ngụm, cử chỉ vô cùng lười biếng: “Ông đúng là một cha . mà, của hồi môn là do cha lo liệu, là phận con gái thì gấp gáp cái gì chứ.”
Mấy đối diện đều ngẩn . Quên mất vụ .
Mọi đồng loạt sang Quách Nhị đang đối diện Mộc Vãn Tình. Quách Nhị thế nào cũng giống bậc trưởng bối, khí chất và diện mạo khác biệt.
Gã râu quai nón chắp tay, vẻ mặt ngượng ngùng: “Tiểu thư , là suy nghĩ chu , xin thứ .”
Người bình thường sẽ khách sáo vài câu cho qua chuyện, nhưng Mộc Vãn Tình phang ngay một câu: “Nể tình viên hồng ngọc , thèm so đo với ngươi.”
Gã râu quai nón nghẹn họng. Hắn chỉ khách sáo chút thôi, nàng tưởng thật ? Hơi ức chế đấy.
“Không tiểu thư đang trọ ở ? Ta đến tận nơi bái phỏng.”
Mộc Vãn Tình híp mắt báo tên: “Khách điếm Duyệt Lai.”
Lúc gã râu quai nón mới rời , những khác cũng lục tục xuống lầu.
Quách Nhị ngoài quan sát nãy giờ liền cau mày: “Sao thấy bọn họ là lạ thế nào ? Cứ như một bọn cùng phe, khi là dàn cảnh lừa đảo (tiên nhân khiêu) đấy.”
Mộc Vãn Tình mỉm . Vốn dĩ đây chính là một cái bẫy, chỉ bọn họ chọn ngẫu nhiên là cố ý theo dõi nàng từ .
“Ta quấy rối kế hoạch của bọn chúng , để xem chúng định diễn trò gì tiếp theo.”
Nàng ung dung uống ăn điểm tâm, còn bắt chuyện với các thực khách khác. Nàng vốn giỏi xã giao, chỉ cần là thể dỗ hết ruột gan. Trong chốc lát, khí trở nên vô cùng thiện.
“Thiếu nữ mất tích ?” Giọng Mộc Vãn Tình cao lên mấy tông.
“Chứ còn gì nữa? Gần đây xảy liên tục. Cô nương , cô nhớ cẩn thận đấy.”
Sắc mặt Mộc Vãn Tình trầm xuống.
Trời ngả về chiều, Mộc Vãn Tình thu thập đủ thông tin, bèn dậy xuống lầu thanh toán.
Đoàn bước khỏi tửu lầu, từ chui mấy tên quan sai chặn đường họ .
“Chúng là quan sai. Có tố cáo ngươi trộm đồ gia truyền của khác, mau theo chúng về nha môn một chuyến.”
Mấy nha sợ hãi hét lên thất thanh. Người qua đường sang, thấy là quan sai thi hành công vụ nên cũng ai dám can thiệp.
Quách Nhị chút căng thẳng, theo bản năng chắn mặt Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình bất động thanh sắc liếc cái đuôi phía . Tốt, theo kịp .
“Các thuộc nha môn nào?”
Tên quan sai hống hách quát: “Nói nhảm với bọn chúng gì, trói hết mang .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-173.html.]
Đối phương cầm xiềng xích định tròng Mộc Vãn Tình. Trong mắt nàng lóe lên tia giận dữ, nghiêng né tránh.
“Đừng đừng, chúng theo các là chứ gì.”
Quách Nhị vội giơ tay ngăn cản, miệng kêu lên: “Chúng lời, lời mà.”
Thấy bọn họ ngoan ngoãn, tên quan sai đắc ý quát lớn: “Đi!”
Mộc Vãn Tình xoay , ngón tay để lưng khẽ hiệu lắc lắc.
Quan sai dẫn họ vòng vèo một hồi, cuối cùng dừng ở một con hẻm vắng vẻ bóng .
“Mau giao hết tài sản đây.” Hắn chỉ Mộc Vãn Tình và mấy nha bên cạnh. “Trang sức, ngọc bội tháo hết xuống.”
Trang sức của Mộc Vãn Tình món nào cũng là tinh phẩm, miếng ngọc bội bên hông là ngọc Hòa Điền thượng hạng, ánh nước ôn nhuận tinh tế.
Hắn chỉ Quách Nhị: “Còn ngươi, tháo hết nhẫn , ngân phiếu bạc vụn móc hết đây. Biết điều một chút, đừng để bọn tự động thủ.”
Quách Nhị tức đến méo cả miệng. Dám cướp bóc giữa ban ngày ban mặt, đây chắc chắn là quan giả . “Quan sai đại ca, các là ý gì? Chẳng bảo nha môn ? Đi thôi.”
Một giọng lạnh lùng vang lên: “Đồ của dễ lấy thế .”
Chính là gã đàn ông râu quai nón lúc nãy. Bên cạnh còn mấy tên đồng bọn, là những kẻ hùa theo trong quán lúc nãy.
Mộc Vãn Tình nheo mắt: “Là các ngươi.”
Gã râu quai nón bẽ mặt lúc nãy nên vẫn còn hậm hực: “Rượu mời uống uống rượu phạt. Uổng công sinh khuôn mặt xinh mà điều. Mau giao hết đồ giá trị đây.”
ngoài dự đoán của , Mộc Vãn Tình hề sợ hãi, ngược còn nghi ngờ hỏi: “Giao thì các ngươi thả ? Làm tin mấy tên lừa đảo các ngươi?”
Gã râu quai nón thấy Mộc Vãn Tình ở tửu lầu chấm ngay. Nhan sắc xinh , khí chất cử chỉ ưu nhã, giống các tiểu thư khuê các trong truyền thuyết.
đàn ông cùng nàng ăn mặc kiểu trọc phú, giống như nhà giàu mới nổi. Hắn cố ý dùng viên hồng ngọc để thử, thấy nàng kiến thức hạn hẹp, gia thế chắc cũng chẳng , lẽ chỉ là con nhà thương nhân đến buôn bán.
Vì thế, quyết định tay, cướp tiền cướp sắc.
Ai ngờ cô nương đầu óc khác thường, theo lối mòn. Một kế thành, đành bày kế khác.
“Số cô may mắn gặp . Ta coi trọng cô nên sẽ bán cô Bách Hoa Lâu .”
Chờ chơi chán bán cũng muộn.
Mộc Vãn Tình nheo mắt đầy nguy hiểm: “Các ngươi lộng hành ở thành Cam Châu thế , sợ quan phủ truy nã ?”
Gã râu quai nón hất cằm, vẻ mặt chỗ dựa sợ gì: “Bọn trong quan phủ.”
Xem là tay lão luyện. Vụ thiếu nữ mất tích là do bọn chúng ? Trong mắt Mộc Vãn Tình hiện lên vẻ chán ghét: “Là nhà họ Hà? Hay nhà họ Lỗ?”
Gã râu quai nón chằm chằm Mộc Vãn Tình với ánh mắt dâm tà: “Hỏi nhiều gì? Nghĩ kỹ ? Muốn hầu hạ một , là Bách Hoa Lâu?”
“Bộp bộp.” Mộc Vãn Tình vỗ tay hai cái. “Ra .”
Mấy đàn ông tinh tráng từ trong bóng tối lao , vây quanh bảo vệ Mộc Vãn Tình ở giữa.
Tất cả đều là ám vệ Đỗ Thiếu Huyên cắt cử cho Mộc Vãn Tình, luôn âm thầm bảo vệ nàng.
Sắc mặt gã râu quai nón và đồng bọn đại biến, dự cảm chẳng lành.
“Các ngươi là ai? Bọn là quan sai đang nhiệm vụ, liên quan mau tránh .”
Mộc Vãn Tình lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt hết cho .”
Ám vệ đều là cao thủ võ công cao cường, lấy một địch trăm, chỉ vài chiêu khống chế đám .
Gã râu quai nón giãy giụa điên cuồng: “Chỗ dựa của bọn tao là Lỗ gia, ai dám bậy? Tao khuyên các mau thả , nếu hậu quả tự gánh lấy.”
“Lỗ gia .” Mắt Mộc Vãn Tình đảo một vòng, trong đầu nảy một ý định. “Đi thôi, chúng đập phá nhà họ Lỗ.”
Gã râu quai nón kinh hãi tột độ: “Các điên ? Đó là Lỗ gia đấy!”