Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-11-20 14:22:27
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy bắt đầu .” Mộc Vãn Tình chút do dự lệnh. “Các ngươi cướp bóc giữa ban ngày, còn bán thanh lâu. Nói mau, là ai sai khiến?”
Gã râu quai nón liên tục kêu oan: “Chúng là lương dân mà. Cô là con gái con đứa một ở bên ngoài, như . Chúng chỉ dùng cách để nhắc nhở cô, việc gì thì mau về nhà, bên ngoài loạn lắm...”
Thôi , cứ như là lắm . Dám dùng những lời để lừa gạt Mộc Vãn Tình, thật to gan lớn mật.
“Chưa thấy quan tài đổ lệ. Được, đ.á.n.h cho , đ.á.n.h thật mạnh .” Mộc Vãn Tình mặt lạnh như tiền. “Dám tay với cả Hương chủ do Hoàng thượng phong, đủ thấy là một lũ vô pháp vô thiên. Có đ.á.n.h c.h.ế.t cũng chẳng , coi như vì dân trừ hại.”
Nàng hành sự dứt khoát, nhanh - tàn nhẫn - chuẩn, hơn nữa lý do đưa chê , ai cũng bắt bẻ nổi.
Đám ám vệ lập tức cầm gậy đ.á.n.h tới tấp. Gã râu quai nón chỉ cảm thấy hạ đau nhức, kìm kêu t.h.ả.m thiết: “A!”
Từng tiếng kêu la t.h.ả.m thiết khiến dân xung quanh cảm thấy vô cùng hả hê, đáng đời bọn ác ôn , trừng trị thật nặng như thế mới .
Sắc mặt Lỗ Nhị lão gia sa sầm: “Hương chủ, cô quá đáng ...”
Nàng chỉ đ.á.n.h bọn , rõ ràng là đang tát mặt Lỗ gia bọn họ.
Không đợi ông hết, Mộc Vãn Tình ngắt lời: “Ông định cầu xin cho bọn chúng ? Bọn chúng coi thường vương pháp như , ai dám cầu xin sẽ coi là đồng lõa.”
Lỗ Nhị lão gia ngờ nàng cứng rắn đến thế, suy tính một hồi, quyết định tạm thời đối đầu trực diện. “Cô gì cũng , nhưng đừng loạn cổng lớn Lỗ gia chúng .”
Mộc Vãn Tình lạnh lùng ông : “Ta chỉ , 'phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ' ( gầm trời , cũng là đất của vua). Ta đang đất của Hoàng thượng, Lỗ gia các lấy tư cách gì đuổi ?”
“Là sợ hãi? Hay là chột ?”
Mặt Lỗ Nhị lão gia tái mét. Cô nương mồm mép sắc bén, đạo lý lớn, thật mạng mà.
Gã râu quai nón đau chịu nổi nữa: “Đừng đ.á.n.h nữa! Ta khai, khai!”
Mộc Vãn Tình thong thả ngắm nghía móng tay, đầu cũng ngẩng lên: “Muộn , nữa.”
Gã râu quai nón cuống cuồng: “Chúng chỉ mỗi thôi, gần đây túng thiếu quá nên nhất thời ma xui quỷ khiến...”
Mộc Vãn Tình lạnh lùng liếc . Vẫn còn dám dối, xem đ.á.n.h đủ đau. “Tiếp tục đánh.”
Gã râu quai nón ăn thêm vài gậy liền bất động. Ám vệ bẩm báo: “Hương chủ, ngất xỉu .”
Mộc Vãn Tình mắt cũng chớp: “Dội nước cho tỉnh đ.á.n.h tiếp.”
Đám đồng bọn thấy thì sợ đến tè quần. Đây đúng là một nữ nhân tàn nhẫn.
Bọn chúng đúng là mắt như mù, dám tìm đến nàng, chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t.
“Hương chủ tha mạng! sai , xin khai thật, chúng chuyên nghề ...”
Mọi tranh khai báo. Nói đơn giản là chuyên dàn cảnh lừa đảo (thiên tiên cục). Đầu tiên là chọn mục tiêu, đó dùng đủ thủ đoạn để tống tiền, tiền, từ thủ đoạn nào.
Nghe xong, dân phẫn nộ tột cùng, nắm đ.ấ.m siết chặt.
Mộc Vãn Tình suy tính: “Các ngươi lộng hành trong thành như mà quan phủ quản ?”
Một tên đồng bọn c.ắ.n răng : “Tiền kiếm chúng chia quá nửa cho Lỗ gia, Lỗ gia sẽ bảo kê cho chúng ...”
Lỗ Nhị lão gia tức hộc máu, gào lên: “Ngươi bậy! Lỗ gia chúng gia phong thanh bạch, nề nếp nghiêm cẩn...”
“Mấy lời dối trá đó chỉ lừa trẻ con lên ba thôi. Chuyện Lỗ gia các mở thanh lâu, sòng bạc là bí mật công khai ai cũng .” Mộc Vãn Tình rõ, phàm là kẻ dám mở thanh lâu sòng bạc thì hắc bạch lưỡng đạo đều lo liệu xong xuôi.
“Bách Hoa Lâu, thanh lâu lớn nhất trong thành chính là do nhà các mở. Thật trùng hợp, bọn chúng định bán Bách Hoa Lâu đấy.”
Nàng về phía dân: “Hương phụ lão, tin đây chỉ là trùng hợp ?”
Dân chúng phẫn nộ hô vang: “Không thể nào! Táng tận lương tâm! Đến như Hương chủ mà bọn chúng cũng dám hại!”
“Lũ lòng lang sói! Lỗ gia chẳng ai là cả!”
Thư Sách
Lỗ Nhị lão gia hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn chối bay chối biến: “Các đang vu khống! Lỗ gia chúng thể mở thanh lâu sòng bạc? Ta dám thề với trời, tuyệt đối chuyện đó.”
Mộc Vãn Tình ông với vẻ mặt kỳ quái: “Ông chắc chứ?”
“Đương nhiên chắc chắn.” Lỗ Nhị lão gia chỉ thấy xui xẻo, đụng cái thứ Hương chủ thích lo chuyện bao đồng chứ?
Mộc Vãn Tình vỗ tay một cái: “Vậy thì quá. Kỷ đại tiểu thư, thể cho mượn một đội nương t.ử quân ?”
“Được.” Kỷ Trừng tuy nàng định gì, nhưng vẫn sảng khoái đồng ý ngay.
Mộc Vãn Tình cảm tạ nàng , chỉ định một ám vệ: “Dẫn lục soát tất cả thanh lâu sòng bạc trong thành, tịch thu bộ tài sản, giải tất cả các chủ quán đến đây để điều tra.”
“Tuân lệnh.” Ám vệ lập tức dẫn nương t.ử quân ngay.
Mộc Vãn Tình sang Kỷ Trừng: “Kỷ đại tiểu thư, phiền cô mang hết sổ sách hộ tịch đến đây.”
Kỷ Trừng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nàng đang điều vẫn luôn mà , thật quá thống khoái. “Được.”
Mộc Vãn Tình giơ tay lên, cao giọng : “Các hương , tuyên bố, bộ tài sản tịch thu sẽ chia hết cho bách tính thành Cam Châu. Mỗi hộ gia đình mang hộ tịch đến sẽ nhận một lượng bạc.”
Lời như một quả b.o.m tấn nổ tung giữa đám đông, tất cả đều sục sôi.
“Ngài thật chứ?”
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, tuổi còn trẻ mà toát lên khí chất lãnh đạo: “Thật hơn vàng ròng.”
“Nhanh nhanh! Mau về lấy hộ tịch!” Bách tính vui mừng khôn xiết. Đây đúng là bánh từ trời rơi xuống, một lượng bạc đủ cho cả nhà ăn uống sung túc cả một thời gian dài.
Sắc mặt Lỗ Nhị lão gia lúc xanh lúc trắng, khó coi như nhà tang. “Đại tiểu thư, ngài quản ? Nếu chuyện lớn, đều yên .”
“Ta quản .” Chính bản Kỷ Trừng còn đang háo hức tham gia đây .
Người dân kiếm mấy cái ghế, nhất quyết mời Mộc Vãn Tình và Kỷ Trừng , còn mang đến đủ loại đồ ăn thức uống, ai nấy đều nhiệt tình hết mức.
Kỷ Trừng niềm vui sướng tràn ngập khuôn mặt dân, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-175.html.]
Năng lực việc của ám vệ mạnh, chỉ một lát áp tải từng rương đồ vật đến.
Mộc Vãn Tình mở rương , bên trong chỉ ngân phiếu, vàng bạc mà còn châu báu trang sức khó chia. “Kỷ đại tiểu thư, thể đổi hết những thứ bạc ?”
Kỷ Trừng đồng ý ngay. Một lát , chủ tiền trang mang bạc trắng đến đổi lấy trang sức .
Mộc Vãn Tình tổ chức cho cầm hộ tịch xếp hàng, nương t.ử quân chịu trách nhiệm giữ trật tự.
Hồ sơ quan phủ mang tới, Mộc Vãn Tình cầm lấy xem xét: “Kỷ đại tiểu thư, phiền cô ghi chép .”
Kỷ Trừng đầu tiên việc , chút hưng phấn, chút cảm khái.
Cứ như , chỉ cần hộ tịch trong tay dân khớp với hồ sơ quan phủ là phát một lượng bạc, ấn dấu tay nhận tiền.
Mỗi phát xong một phần, Kỷ Trừng ghi chép . Nàng nhịn liếc Mộc Vãn Tình. Vừa phát tiền rà soát hộ khẩu, rốt cuộc nàng gì?
Khi Lỗ gia chủ đến nơi, thấy cổng lớn nhà náo nhiệt như cái chợ vỡ, đám dân đen ai nấy đều hớn hở nhận bạc, mắt ông tối sầm .
Đó đều là bạc của nhà ông a a a!
Ông nén giận bước tới: “Tham kiến Hương chủ, tham kiến Đại tiểu thư.”
Mộc Vãn Tình dừng tay, đ.á.n.h giá đối phương: “Lỗ gia chủ, cuối cùng ông cũng chịu lộ diện .”
Lỗ gia chủ danh sách dài dằng dặc, tức hộc máu. Mấy ngàn lượng bạc cứ thế mà bay .
Ông cố nặn một nụ : “Hương chủ, ngài từng quan nên , quan phủ việc đều theo quy củ, thể chỉ dựa sở thích cá nhân. Tâm ngài , nhưng hành sự sai trái sẽ tạo tiền lệ .”
Mộc Vãn Tình mỉm , cao giọng : “Các hương , Lỗ gia chủ cho chia tiền cho , ông xót của, ông cảm thấy xứng đáng.”
Câu chọc thẳng tổ ong vò vẽ. Những nhận tiền , đến lượt họ thì ngăn cản, họ chịu nổi?
“Lỗ gia bất chính, trong nhà chứa chấp thứ dơ bẩn, còn mặt mũi nào quản đông quản tây. Ta phi!”
“Xót của cái gì? Chẳng bảo Bách Hoa Lâu sản nghiệp nhà họ ?”
“Hắn là ? Ai mà chẳng Lỗ gia tác oai tác phúc, chuyên bắt nạt dân lành.”
“Hương chủ, đừng , ý , mặt là thứ lành gì.”
Ngày thường dám , nhưng hôm nay thì khác. Hương chủ chủ cho họ, còn phát tiền cho họ, sợ gì chứ?
Nhát gan thì c.h.ế.t đói, gan lớn thì c.h.ế.t no. Làm tới!
Mộc Vãn Tình chỉ đám đông: “Nghe xem, đây là tiếng lòng của bách tính đấy. Danh tiếng Lỗ gia các nát bét thế , ông thật sự cảm thấy bản vấn đề ?”
Lỗ gia chủ nhịn nữa, nụ tắt ngấm, thèm giả vờ nữa. “Một lũ điêu dân! Người , đuổi hết bọn chúng cho !”
Một Hương chủ hữu danh vô thực, cùng lắm là cái danh ho một chút, tác dụng gì chứ? Nàng vốn dĩ chiếm lý, quan viên, quyền điều tra phá án, càng quyền niêm phong tịch thu tài sản nhà khác. Kiện tụng đ.á.n.h đến chân trời ông cũng sợ.
Lỗ gia ông thâm căn cố đế, đến Kỷ Chỉ huy sứ còn kiêng nể ba phần, một con nha đầu như nàng thì tính là cái thá gì.
Mộc Vãn Tình phất tay, ám vệ liền lao chắn mặt dân, đ.á.n.h cho đám gia đinh Lỗ gia tơi bời hoa lá.
Lỗ gia chủ tím mặt giận dữ: “Hương chủ, ngài ý gì? Muốn bao che cho lũ điêu dân , cố tình gây sự với Lỗ gia chúng ?”
Mộc Vãn Tình chậm rãi dậy, chỉnh vạt áo: “Lỗ gia các tính là cái thá gì? Còn xứng đối thủ của . Việc , ai dám cản trở chính là kẻ thù của , thì đừng trách đại khai sát giới.”
Lời của nàng chọc giận Lỗ gia chủ sâu sắc. Ông bước lên vài bước, định dọa lui nàng: “Ngươi dám động thủ ? Có bản lĩnh thì g.i.ế.c .”
Mộc Vãn Tình mỉm , ánh d.a.o lóe lên. “A!” Một tiếng hét t.h.ả.m thiết vang lên, Lỗ gia chủ ngã gục trong vũng máu, dám tin cô gái mặt.
Cả sảnh đường như bấm nút tạm dừng, im phăng phắc.
Mộc Vãn Tình thổi nhẹ con d.a.o găm, ánh mắt lạnh lùng như tuyết: “Ông bảo động thủ mà, chỉ giúp ông toại nguyện thôi, cần cảm ơn. Còn ai c.h.ế.t nữa ? Ta giúp luôn thể.”
Lỗ gia chủ ôm n.g.ự.c thương, run rẩy. Ông ngờ gặp một kẻ điên.
“Ngươi...” Không ngờ Thanh Bình Hương chủ là một kẻ điên rồ dám chọc thủng trời.
Mộc Vãn Tình giẫm một chân lên đầu Lỗ gia chủ, thần sắc thản nhiên: “Tiếp tục nào. Đại thẩm, đến lượt bà . Tiền cầm lấy mua chút đồ ăn ngon tẩm bổ, cái gì cũng thể chịu thiệt, nhưng sức khỏe thì .”
Nàng việc tàn nhẫn nhất, nhưng những lời ấm áp nhất.
Người phụ nữ gầy gò nụ của nàng, Lỗ gia chủ đang nàng giẫm chân như con ch.ó c.h.ế.t, bỗng nhiên .
Đây mới là lãnh đạo mà bách tính bọn họ mong , lên tiếng bênh vực cho dân, chứ quan bao che , mặc kệ nỗi khổ của dân chúng.
Cái gì mà đại cục trọng, phi, rõ ràng là bất tài vô dụng.
Kỷ Trừng chấn động mạnh, bao giờ gặp như thế .
Chỉ khi dùng thủ đoạn sấm sét mới thể hiện tấm lòng Bồ Tát, sự lạnh lùng vô tình chứa đựng tình yêu thương nhân từ to lớn.
Nàng cảm thấy, giờ khắc Mộc Vãn Tình thật , cả tỏa sáng lấp lánh, soi sáng cho những xung quanh, mang đến hy vọng và ánh sáng.
Nàng cũng trở thành như !
Lỗ gia chủ cảm thấy m.á.u đang chảy xối xả, trong mắt hiện lên tia độc ác. Ông run rẩy móc một cái còi, thổi mạnh một cái. Chỉ lát , một đám đeo mặt nạ từ chui , vây chặt lấy Mộc Vãn Tình.
Đám khác hẳn bọn gia đinh, toát sát khí lạnh lẽo.
Mộc Vãn Tình chờ chính là khoảnh khắc . Cuối cùng cũng đến , lắm, đến lúc nhổ tận gốc Lỗ gia.
Một khi nàng tay thì sẽ để bất cứ hậu hoạn nào.
“Đây là con át chủ bài mà Lỗ gia giấu kín bấy lâu ? Triều đình sớm lệnh, cấm bất kỳ ai nuôi dưỡng lực lượng vũ trang riêng, nếu sẽ coi là mưu phản. Lỗ gia các đây là tạo phản ?”
Tại Kỷ Chỉ huy sứ dám dễ dàng động đến Lỗ gia? Chẳng vì lo ngại đám tư binh xuất quỷ nhập thần ?
Đừng hỏi vì nàng , hỏi thì chính là nàng tự phân tích đấy.
Nước ở thành Cam Châu quả thực đục, những trường hợp nuôi dưỡng tư binh như Lỗ gia còn bao nhiêu nữa.
Vết thương của Lỗ gia chủ m.á.u chảy ngừng, đau đến tê dại. Đôi mắt vằn đỏ đầy sát khí, ông điên cuồng gào thét: “G.i.ế.c nó! G.i.ế.c c.h.ế.t nó cho !”
Đám đeo mặt nạ đồng loạt vung kiếm lao về phía Mộc Vãn Tình...