Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:13:19
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đầu Kỷ Chỉ huy sứ xoay chuyển vô ý niệm. Ông con gái, hỏi: “Con ?”
Kỷ Trừng tuy hưởng tự do hơn nhiều cô gái khác, nhưng vẫn bó buộc bởi khuôn phép. Nàng từng rằng một nữ t.ử cũng thể nên sự nghiệp lẫy lừng.
“Con . Tuy con thể chinh chiến sa trường như cô cô, nhưng con cũng noi gương , tận trung vì Đại Tề, chút chuyện thực tế cho bách tính.”
Lòng Kỷ Chỉ huy sứ ngổn ngang trăm mối. Con gái ông thật sự quá giống cô cô nó, khiến ông kìm mềm lòng: “ con hậu quả ?”
“Con , nhưng con sẽ hối hận.” Kỷ Trừng hiểu rằng mất mới , chiếm hết điều là chuyện thể nào.
Chẳng chỉ là khó lấy chồng thôi ? Nàng quan tâm.
Nàng nghĩ, cô cô từng hối hận, nàng cũng sẽ hối hận.
Con gái nhà họ Kỷ thua kém gì nam nhi.
Hà Thiên hộ giật , mắt sáng lên: “Đại nhân, con gái việc tiện, là để đại thiếu gia quản lý chợ chung ? Ta cũng thể giúp một tay.”
Còn về Mộc Vãn Tình, phớt lờ luôn. Chỉ là một mụ đàn bà, tùy tiện giở vài chiêu trò là thể loại bỏ.
Chỉ cần mấy đứa cháu ngoại nắm quyền, thể gây dựng cơ đồ.
Kỷ Chỉ huy sứ d.a.o động: “Thanh Bình Hương chủ, ngài thấy thế nào?”
Thư Sách
Không ông thương con gái, mà là ông càng con gái vết xe đổ của em gái , khi tuổi đời còn quá trẻ, chỉ để tiếc nuối.
So thì mấy đứa con trai danh chính ngôn thuận hơn nhiều.
Ánh sáng trong mắt Kỷ Trừng dần tắt. Vẫn ? Dù nàng xuất sắc hơn nam nhi thì vẫn thể kiến công lập nghiệp như họ ?
Ngay khi Hà Thiên hộ tưởng nắm chắc phần thắng, đang thầm mừng rỡ thì giọng lạnh lùng của Mộc Vãn Tình vang lên: “Mấy đứa con trai của ông đều cái đại cục, tư tâm quá nặng. Còn một điểm nữa, bọn họ đều chảy dòng m.á.u họ Hà, mà thì chúa ghét cái loại ếch đáy giếng như nhà họ Hà.”
Lời quá khó , nhưng đó là sự thật. Phàm là chút cốt khí thì cái trò xun xoe nịnh bợ Đỗ Thiếu Huyên như .
Nói thế nào nhỉ, cả cái nhánh đó đều Hà thị dạy hư , chỉ dựa đàn bà để leo cao.
Hà Thiên hộ tức đến nổ phổi, gầm lên: “Thanh Bình Hương chủ, cô là quá đáng ! Tuy cô phận cao quý nhưng cũng thể tùy tiện phán xét khác, đưa đ.á.n.h giá ác ý như ...”
“Cháu giống , câu quả sai.” Mộc Vãn Tình hề che giấu sự khinh bỉ. “Không thủ đoạn, bản lĩnh cao ngạo, tự đ.á.n.h giá quá cao. Nói chừng còn giở trò ăn vạ, nhất quyết bám lấy , còn mỹ miều gọi là ban cho một mối nhân duyên chứ. Ha hả.”
“Chuyện thể nào...” Kỷ Chỉ huy sứ đỏ mặt tía tai, cũng giận vì nàng quá nể mặt, nhưng... nghĩ đến màn xun xoe của con gái út, ông nghẹn họng.
là em ruột thịt, giống như đúc.
Đỗ Thiếu Huyên thì nhịn nữa? “Kỷ thúc, Mộc Vãn Tình thông minh hơn chúng , xa trông rộng hơn, suy nghĩ chu hơn, vẫn nên tôn trọng quyết định của nàng .”
Hắn ủng hộ, Kỷ Chỉ huy sứ đành thở dài: “Kỷ Trừng, con hãy cho , đừng mất uy danh Kỷ gia.”
Kỷ Trừng ngờ bước ngoặt , vui mừng khôn xiết: “Vâng, cảm ơn phụ .”
Hà Thiên hộ cuống cuồng: “Đại nhân, ngài lo nghĩ cho đại thiếu gia chứ, nó mới là thừa kế Kỷ gia...”
Trong lòng Kỷ Chỉ huy sứ chua xót. Mấy năm nay ông quả thực ý định để trưởng t.ử kế thừa, lập đích lập trưởng, con trưởng luôn là lựa chọn nhất.
Cậu con út ở phòng khác tuổi còn quá nhỏ, đợi nó trưởng thành chẳng đến bao giờ, mười mấy năm đằng đẵng ai chuyện gì sẽ xảy .
Ông dốc lực bồi dưỡng con trưởng, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện nhà họ Hà, nhưng giờ mới phát hiện, trưởng t.ử thích hợp. Điều khiến ông thất bại ê chề.
Không kế nghiệp .
Một ám vệ cưỡi ngựa chạy tới: “Thiếu chủ, tra những việc phi pháp mà Lỗ gia và Hà gia trong mấy năm qua: ức h.i.ế.p nam nữ, cho vay nặng lãi, gài bẫy cờ bạc, hại vô nhà tan cửa nát, ép lương dân kỹ nữ... Đây là vật chứng.”
Đỗ Thiếu Huyên khẽ gật đầu: “Bắt hết những kẻ liên quan .”
Lần chỉ Lỗ gia sụp đổ, mà Hà gia cũng thoát, diệt cỏ tận gốc.
“Tuân lệnh.”
Hà Thiên hộ hít một khí lạnh, ngờ sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều: “Thiếu soái, Hà gia chúng từng chuyện gì thương thiên hại lý...”
Mộc Vãn Tình khẩy: “Hà gia các một tay che trời, cấu kết với lính canh cổng thành, dẫn dụ tiểu thương khách điếm Duyệt Lai biến họ thành cá thớt, gì thì . Vô tiểu thương các hại đến nhà tan cửa nát, thành Cam Châu trở thành vùng cấm địa với họ, ai dám tới nữa. Các tổn hại lợi ích của Đại Tề và Tây Lương để vỗ béo túi riêng, c.h.é.m đầu trăm cũng đủ.”
Hà Thiên hộ gào lên điên cuồng: “Thanh Bình Hương chủ, bằng chứng đừng ngậm m.á.u phun ! Cô đang bịa đặt!”
“Ta chính là nhân chứng đây.” Mộc Vãn Tình vỗ ngực, vẻ mặt tiếc nuối. “Ừm, là một trong những nạn nhân. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy chuyển sang bên .”
Cha con Kỷ Chỉ huy sứ bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào! Thảo nào nàng c.ắ.n chặt Hà gia buông, thể hiện sự ác cảm mãnh liệt như .
Hà Thiên hộ hít sâu một . Hóa ả đến để báo thù!
Hà gia vô tình đắc tội với một nhân vật lợi hại như ? “Sao thể? Cô đến thành Cam Châu bao giờ...”
Mộc Vãn Tình lạnh lùng liếc : “Ngươi đáng để lãng phí thời gian.”
Nàng vẫy tay với mấy dân ăn mặc rách rưới cách đó xa. Họ rụt rè bước tới, lắp bắp : “Thanh Bình Hương chủ, chúng ... hộ tịch, nhận tiền ?”
Mộc Vãn Tình những dân gầy trơ xương, thầm thở dài trong lòng. Những ẩn hộ (dân hộ khẩu) sống khổ sở quá. “Không . thể giúp các hộ tịch miễn phí ngay tại đây. Có hộ tịch là thể nhận tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-178.html.]
Ẩn hộ là những hộ khẩu. Để trốn thuế và lao dịch, họ bỏ quê hương bản quán, tên tuổi trong sổ sách quan phủ. Những sống nổi nên nương nhờ địa chủ cường hào, trở thành nô lệ riêng của giới quyền quý.
Nàng bồi thêm một câu: “ , tết đến còn nhận lương thực nữa đấy.”
Nghe thì còn do dự gì nữa? Phải hộ tịch ngay thôi, đằng nào cũng sống nổi, cứ lấy bạc tính.
Có đầu tiên, những ẩn hộ phía cũng theo. Còn một làn sóng ẩn hộ tin cũng kéo đến.
Trong đó, nhiều là nô lệ riêng của Hà gia.
Mặt Hà Thiên hộ tái mét. Chứa chấp ẩn hộ cũng là một tội.
Nhổ củ cải kéo theo bùn, dù kêu oan thế nào cũng vô dụng. Đỗ Thiếu Huyên sai bắt giam ngay tại chỗ, đợi thu thập đủ chứng cứ sẽ xử lý .
Không chỉ Hà gia, Lỗ gia, mà các nhà giàu trong thành đều dính líu. Đỗ Thiếu Huyên khoan dung tuyên bố: Nếu vi phạm pháp luật nghiêm trọng, thể dùng tiền chuộc tội, giấu một phạt một lượng bạc.
Các địa chủ cường hào đương nhiên chọn nộp phạt. Rất nhanh, ngân khố thêm một khoản tiền phạt khổng lồ, thành Cam Châu cũng tăng thêm mấy ngàn nhân khẩu, một công đôi việc.
Số bạc tịch thu từ thanh lâu sòng bạc cũng dùng hết, chất đống trong khách điếm Duyệt Lai, khi kiểm kê sạch sẽ thì nhập sổ.
Hai ngày , cha con Kỷ gia mời tới. Kỷ Chỉ huy sứ đống bạc trắng xóa, tâm trạng phức tạp. Ừm, ông cũng nhận phạt.
Hà thị chỉ cổ phần trong thanh lâu sòng bạc của Hà gia, mà còn to gan cho tay chân tín mở thêm mấy cái khác.
Tất cả những chuyện đều giấu ông, nhưng qua mắt điều tra, một là ngay.
Kỷ Trừng vui mừng. Hà thị tước bỏ y phục sang trọng, nhốt từ đường thanh tu, cả đời ngoài.
Lần Kỷ lão thái thái thật sự nổi giận. Kiếm tiền kiểu thất đức , táng tận lương tâm quá.
Đỗ Thiếu Huyên hai : “Chúng bàn bạc chút, tiền dùng thế nào?”
Mộc Vãn Tình dạo quanh thành Cam Châu một vòng, còn vẽ bản đồ.
“Ta dùng nó để thành lập Sở quản lý chợ chung, trụ sở đặt tại...” Nàng chỉ con phố phong nguyệt , “Cả con phố chẳng đều tịch thu ? Đều quy về danh nghĩa Sở quản lý chợ chung. Chọn căn nhất trụ sở, những căn còn dùng trạm trung chuyển hàng hóa, khách sạn và hội quán.”
Nàng thản nhiên vơ vét đồ bát , lấy trọn cả con phố.
Nàng chê phố phong nguyệt bẩn. Những kiến trúc thể là tráng lệ, nhất thành Cam Châu, tội gì dùng?
Chỉnh đốn cải tạo một chút là thành địa bàn của nàng ngay.
Khóe miệng Kỷ Chỉ huy sứ giật giật, bất lực tranh cãi về quyền sở hữu mấy căn nhà với nàng.
Ông nhận , cô nương là yêu nghiệt, thông minh quá mức, còn thù dai!
“Có thể cụ thể hơn ?”
Mộc Vãn Tình đ.á.n.h dấu lên từng căn nhà: “Ngài nghĩ xem, thương nhân các nơi đến đây chắc chắn ăn ở. Khách sạn là nơi tiếp đãi họ ăn nghỉ, hội quán là nơi hỗ trợ họ bàn bạc ăn. Hàng hóa họ mang đến chỗ để chứ, thể gửi ở chỗ chúng , chúng giúp bốc dỡ và vận chuyển.”
“Như , thương nhân đỡ lo, quản lý thuận tiện, dân địa phương và quan phủ đều kiếm tiền, giải quyết vấn đề việc cho một bộ phận dân. Cái gọi là 'ngũ thắng' (năm bên cùng lợi).”
Nàng xây dựng một chuỗi sinh thái, khơi thông cả thượng nguồn lẫn hạ nguồn.
Một cửa sổ giao thương như , thể tận dụng triệt để?
Ngũ thắng? Kỷ Chỉ huy sứ day trán thở dài, ông vẫn đ.á.n.h giá thấp nàng .
Một con phố cũng thể nàng biến hóa khôn lường, ý tưởng cứ thế tuôn .
Mộc Vãn Tình thao thao bất tuyệt giới thiệu bản thiết kế của , đều đến ngẩn ngơ, như mở một thế giới mới lạ.
Nàng khát nước, dừng uống một ngụm: “Còn ai hỏi gì ?”
Mắt Kỷ Trừng sáng lấp lánh nàng: “Hương chủ, đầu óc ngài thật đấy, ngài thông minh như ?”
Mộc Vãn Tình ngạc nhiên hỏi : “Đây kiến thức thường thức ? Chỉ cần học qua kinh tế học với là ngay.”
Versailles chính hiệu (khoe khoang trá hình) là nàng chứ ai.
Kỷ Chỉ huy sứ: ...
Đỗ Thiếu Huyên nhịn . Đáng yêu thật.
“Kinh tế học? Đó là cái gì?” Kỷ Trừng cảm thấy nàng nhiều quá.
Mộc Vãn Tình thuận miệng : “Một môn học thôi. Thư viện Mộc gia chúng còn dạy Toán, Lý, Hóa, học xong mấy cái đó là xi măng và guồng nước.”
Lúc đừng Kỷ Trừng động lòng, ngay cả Kỷ Chỉ huy sứ cũng động lòng c.h.ế.t. Đó đều là bảo vật, là báu vật gia truyền hiếm , nàng tùy tiện dạy cho khác ?
Kỷ Trừng nắm chặt cánh tay Mộc Vãn Tình, mắt sáng rực vì kích động: “Ta học! Ta bái ngài sư phụ!”
“Ta nhận tử. nếu cô đến thư viện chúng học, thể cân nhắc.” Mộc Vãn Tình mỉm . Mồi câu thả, xem nhà họ Kỷ c.ắ.n câu . “Đợi xong việc tính, vội.”
“Công việc cải tạo con phố sẽ thuê những ẩn hộ , họ thể nuôi sống bản và gia đình.”
Nàng sắp xếp thứ đấy. “Sau đó, ở vị trí xây một con phố thương mại dài một dặm. Khoản chi phí thể bao trọn gói, hoặc bỏ tiền mua, quyền lợi đương nhiên thuộc về . Hoặc quan phủ cũng thể hợp tác với .”
Kỷ Chỉ huy sứ khu vực nàng khoanh vùng, ngẩn như phỗng: “Nơi ... chẳng là chợ chung ?”
Ối trời ơi, chuyện một Đại Tề quyết định , nàng quy hoạch rõ ràng thế? Thế đúng lắm, chẳng lẽ định bừa?