Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:21:28
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói một cách chính xác, vị trí chợ chung ở vùng đất vô chủ, một khu vực đệm.
Mộc Vãn Tình tủm tỉm lắc đầu: “Không , cách chợ chung một dặm, trong lãnh thổ Đại Tề .”
Một dặm? Thế thì khác gì theo chợ chung? Kỷ Chỉ huy sứ đau cả đầu, nghĩ mãi .
dáng vẻ tính của Mộc Vãn Tình, lời định nuốt trở .
Thôi kệ, nàng thích gì thì .
“Cam Châu địa bàn, ngươi tiền, lợi nhuận chia hai tám, ngươi hai phần.”
Thế chẳng khác nào tay bắt giặc, ông chẳng bỏ cái gì, , chỉ bỏ một mảnh đất hoang bỏ dùng đến.
Vốn dĩ là hét giá trời, trả tiền đất, Mộc Vãn Tình chậm rãi trả giá.
“Ba ba bốn. Cam Châu ba, Phủ Đô Tư ba, bốn. Các cần quan tâm gì cả, chỉ việc chờ chia tiền thôi.”
“Ta đồng ý.” Đỗ Thiếu Huyên kiên quyết ủng hộ, Phủ Đô Tư tự dưng thêm một khoản thu nhập, tội gì nhận.
Hai chọi một, Kỷ Chỉ huy sứ chẳng còn gì để , ông cũng quá để tâm chuyện .
Chợ chung chỉ là một kênh đối ngoại, trông mong kiếm bao nhiêu tiền.
Lúc ông vẫn nhận , đây là một sân khấu lớn đến nhường nào.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Mộc Vãn Tình chủ động dậy: “Hôm nay là ngày khai trương, qua xem thử, thì ?”
Đỗ Thiếu Huyên cũng lên: “Cùng .” Hắn yên tâm để nàng một ở nơi đó.
“Ta cũng .” Kỷ Trừng qua vài , ấn tượng về chợ chung lắm.
“Ta thì thôi, còn một việc xử lý.” Kỷ Chỉ huy sứ xua tay, khéo léo từ chối. Người ở chợ chung đều mặt ông , ông thì gây chú ý quá.
Chợ chung vẫn náo nhiệt như , ăn uống dùng mặc cái gì cũng , chỉ là các sạp hàng bày bừa bãi, đông ồn ào.
Các hộ bán lẻ tụ một chỗ, thương nhân lớn nhỏ tụ một chỗ, cơ bản đều là hàng đổi hàng.
Mộc Vãn Tình dạo hứng thú đổi đồ. Nàng dùng xà phòng thơm đổi lấy mấy tấm t.h.ả.m lông cừu, mấy con d.a.o nhỏ dùng để ăn thịt, mang về quà.
Dạo một vòng, Mộc Vãn Tình chọn một vị trí, xuống bày hàng.
Đậu hũ sữa, pho mát, đậu hũ khô cay tê, thịt heo khô tẩm mật ong, tương ớt...
Nàng bày hàng mẫu , còn cắt thành miếng nhỏ mời nếm thử miễn phí.
Đồ ăn mới lạ thu hút vô ánh , tranh đến nếm thử, một khi ăn là dừng .
Một vị khách hào phóng phấn khích hét lên: “Ta đổi nhiều một chút, cô đổi lấy cái gì?”
“Ta lông cừu, thịt bò thịt cừu.” Mộc Vãn Tình những thứ bình thường mà nhà nào chăn nuôi cũng .
vị khách lượng quá lớn, Mộc Vãn Tình vẻ mặt áy náy: “Ta tạm thời nhiều hàng như , chỉ nhận đặt thôi. Ngài đặt cọc bây giờ, mở chợ sẽ mang tới.”
“Không hàng sẵn ?” Vị khách sững sờ. Đặt ? Phiền phức thế?
Thái độ của Mộc Vãn Tình , luôn nở nụ : “Không , thứ chế biến công phu lắm, lượng hạn, mỗi loại chỉ bán một ngàn cân, hoặc một ngàn hũ, bán hết là thôi.”
Vị khách còn đang do dự, cau mày suy nghĩ thì bên cạnh vội vàng đặt hàng: “Ta một trăm cân thịt heo khô tẩm mật ong , một trăm hũ tương ớt.”
“Được thôi, xin chờ một lát.” Mộc Vãn Tình nhận tiền đặt cọc, biên lai, đó ghi rõ thời gian địa điểm: “Đây là bằng chứng nhận hàng, xin giữ kỹ.”
Giao dịch lớn đều lập khế ước. Khế ước chia hai loại, một loại là khế ước trắng (bạch khế), cần qua quan phủ, nếu xảy tranh chấp thì tự giải quyết.
Một loại là khế ước đỏ (hồng khế), đăng ký với quan phủ, nộp một khoản thuế nhất định, nhưng bảo đảm.
Mộc Vãn Tình đương nhiên ký khế ước đỏ. Đối phương qua vài : “Cửa hàng Mộc thị? Sao bao giờ?”
Mộc Vãn Tình tủm tỉm giới thiệu: “Cửa hàng Mộc thị là sản nghiệp của Thanh Bình Hương chủ. Mọi đều Thanh Bình Hương chủ khởi nghiệp từ xi măng và guồng nước, nhưng thể , ngài am hiểu nhiều lĩnh vực. Phố ẩm thực nổi tiếng ở Lương Thành chính là do ngài một tay gây dựng, chỉ thứ các vị nghĩ tới chứ thứ ngài .”
“Cửa hàng Mộc thị bao gồm đủ thứ, ngoài mấy trăm loại đồ ăn, còn các loại vật dụng hàng ngày, mỗi đều sẽ đồ mới bán, kính mời quý khách đón chờ.”
Căn bản chẳng cửa hàng Mộc thị nào cả, nhưng nàng cứ như thật, ai cũng tin sái cổ.
Đỗ Thiếu Huyên nãy giờ lộ diện, chỉ lặng lẽ bên cạnh nàng, trong mắt tràn đầy ý .
Đồ quỷ sứ bày trò .
Vị khách hào phóng sốt ruột: “Mỗi loại cho một trăm cân, , hai trăm cân.”
“Ta cũng !”
Đơn đặt hàng nhanh chóng kín chỗ. Những đến tiếng tìm tới thì hết hàng, thất vọng vô cùng.
Mộc Vãn Tình cho thể xếp hàng chờ đợt , hẹn tới gặp .
Nàng khéo ăn khéo , miệng lưỡi như hoa sen nở, lừa cho u mê, ai nấy đều vui vẻ đồng ý chờ đợi.
Mỹ thực mà, đáng để chờ đợi chứ.
Đơn đặt hàng xếp kín đến tận năm , Mộc Vãn Tình chỉ nhận tiền đặt cọc thôi mà mỏi nhừ cả tay.
Kỷ Trừng nãy giờ vẫn phụ giúp một tay, từ ngượng ngùng, kinh ngạc, đến bội phục sát đất.
Cuối cùng nàng cũng thấy tài năng kinh doanh của Mộc Vãn Tình, quả thực khoác lác, nàng quá tài giỏi.
Ai cũng bảo kiếm tiền khó, khó chỗ nào chứ? Nhìn Mộc Vãn Tình thao tác một hồi, quá dễ dàng luôn chứ?
Thế nên, đúng là tùy .
Mấy thiếu nữ thảo nguyên chạy tới, chỉ Mộc Vãn Tình reo lên: “Chính là đây, chính là cô !”
Vị khách hào phóng vội hỏi: “Chẳng lẽ đồ ăn nhà cô vấn đề gì ?”
“Hả? Đồ ăn gì? Ta .” Một thiếu nữ mắt sáng long lanh Mộc Vãn Tình: “Cô nương, cô còn... xà phòng thơm ? Bạn bè mua.”
Mộc Vãn Tình nhận ngay, đây là cô gái nãy đổi t.h.ả.m lông cừu với nàng. “Có, nhưng lượng nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-179.html.]
Nàng lấy mười mấy bánh xà phòng thơm đủ màu sắc, loại trong suốt như pha lê, loại trắng tinh như ngọc, loại hồng phấn đáng yêu, mắt, còn tỏa hương thơm thoang thoảng.
Thư Sách
Các cô gái đến ngây , nhao nhao kêu lên: “Ta lấy hết!”
Người hai bánh, ba bánh, chia một loáng là hết sạch.
Vị khách tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Thiếu nữ hưng phấn mặt đỏ bừng: “Dùng để rửa mặt gội đầu tắm rửa, thơm lắm.”
Vị khách vẻ mặt ghét bỏ: “Đàn ông con trai chúng dùng .”
Mộc Vãn Tình tủm tỉm tiếp thị: “Tặng , tặng vợ, tặng trong lòng, phụ nữ ai cũng thích, tặng xong đảm bảo khen nức nở.”
“Ai mà thèm chứ.” Vị khách trợn mắt, nhưng ngay đó móc một tờ ngân phiếu: “Cho hai mươi bánh.”
Mọi : ... Miệng chê nhưng thể thành thật. A, đàn ông!
“Hết hàng .” Đồ Mộc Vãn Tình mang theo bán sạch bách. “Quy tắc cũ, chúng nhận đặt nhé.”
Được thôi, dù cũng quen , đặt thì đặt.
Bán hết hàng, Kỷ Trừng cuối cùng cũng thở phào, chạy một góc uống nước.
Đỗ Thiếu Huyên vẫn yên ở đó, ánh mắt rời Mộc Vãn Tình.
Kỷ Trừng trong lòng đầy cảm thán: “Hương chủ giỏi buôn bán thật, nàng lúc nào cũng... hạ như ?” Rõ ràng là Hương chủ cao quý, sẵn sàng một bán hàng rong, thật co duỗi.
Đỗ Thiếu Huyên thiếu nữ tỏa sáng lấp lánh giữa đám đông, lòng tràn đầy tự hào: “Nàng đang thăm dò thị trường, xem phản ứng của , quen với tình hình buôn bán, chuẩn cho bước tiếp theo.”
Cũng là để mở rộng việc ăn của nhà , đồng thời khảo sát thực tế cho phương án quản lý chợ chung.
Kỷ Trừng ngẩn ngơ: “Ngươi hiểu nàng thật đấy.”
Đỗ Thiếu Huyên nhướng mày, chút đắc ý: “Biết buôn bán thì tính là gì, đối với nàng đó là chuyện đơn giản nhất. Nàng nhiều thứ lắm, nàng ...”
Nhắc đến Mộc Vãn Tình, Đỗ Thiếu Huyên thao thao bất tuyệt, sự tự hào như sắp tràn ngoài.
Kỷ Trừng say sưa: “Thiếu chủ, ngài thích nàng đến thế .”
Một câu bâng quơ của nàng như một cú đ.á.n.h mạnh tâm trí Đỗ Thiếu Huyên: “Ai thích... nàng ?”
Thích Mộc Vãn Tình? Sao thể? Hắn chỉ coi nàng là... bạn bè!
, chính là bạn bè.
“Ánh mắt ngài nàng lửa đấy.” Kỷ Trừng thực toan tính của gia đình, gả nàng cho Thiếu chủ. Trước đây nàng còn do dự, liên hôn mà, cũng chọn môn đăng hộ đối.
Cúi đầu cưới vợ, ngẩng đầu gả con, hơn Kỷ gia thì chỉ Đỗ gia.
Tình yêu quan trọng, nàng chỉ quan tâm đến lợi ích của việc liên hôn. Dù cũng lấy chồng, chọn nhất?
khi gặp Mộc Vãn Tình, nàng từ bỏ ý định đó, chân thành : “Hai xứng đôi.”
Đỗ Thiếu Huyên vẫn khăng khăng cho rằng họ là bạn bè trong sáng, nhưng tự chủ hỏi : “Xứng đôi chỗ nào?”
Kỷ Trừng là ngoài cuộc, ngược thấu đáo nhất.
“Nàng thông minh tài giỏi, ngài bao dung rộng lượng. Bất kể nàng gì, ngài đều vô điều kiện ủng hộ. Còn nàng chuyện gì cũng nghĩ đến ngài đầu tiên. Thật đáng ghen tị.”
“Mắt ngài bao giờ rời khỏi nàng .”
Đáy lòng Đỗ Thiếu Huyên dậy sóng, lớp giấy cửa sổ mờ mịt cuối cùng cũng chọc thủng.
Bạn bè cái gì chứ, rõ ràng là tình cảm nam nữ.
Chỉ là quá ngốc, mãi mà nhận .
Hắn thích Mộc Vãn Tình! Thích c.h.ế.t!
Đêm khuya, Mộc Vãn Tình cuối cùng cũng đếm xong tiền, đơn đặt hàng cũng sắp xếp thành sổ sách. Cái chợ chung kiếm tiền còn nhiều hơn nàng tưởng tượng.
Xà phòng thơm, xà phòng giặt là hàng tiêu dùng, thể cung cấp lâu dài.
Đồ ăn dễ bảo quản cũng thể chọn vài món để cung cấp lâu dài.
Đổi một lượng lớn lông cừu, như nguyên liệu , xưởng len thể thuận lợi khai trương.
Nàng định chính thức thành lập cửa hàng Mộc thị, mở một chi nhánh ở thành Cam Châu. Chọn ai đến đây việc lâu dài đây nhỉ?
Nàng khoanh tròn mấy cái tên, , nhịn ngáp một cái. Thôi, ngủ , mai tìm Đỗ Thiếu Huyên bàn bạc kỹ hơn.
Lôi kéo Đỗ gia tham gia góp cổ phần, thế là thể ngang ở vùng Tây Lương ...
, Đỗ Thiếu Huyên đột nhiên rời khỏi chợ chung, cũng chẳng chào hỏi nàng tiếng nào, chỉ nhờ Kỷ Trừng nhắn . Gấp gáp như chuyện gì xảy .
Nàng ngủ một giấc đến sáng bảnh mắt, tỉnh dậy rửa mặt chải đầu xong việc đầu tiên là tìm Đỗ Thiếu Huyên.
Ám vệ bẩm báo: “Thiếu chủ về, ngài và Kỷ Chỉ huy sứ đều ở doanh trại, việc quân quan trọng cần xử lý.”
Liên quan đến quân sự, Mộc Vãn Tình cũng tiện hỏi nhiều: “Được , .”
Những ngày tiếp theo, nàng bận rộn xây dựng chế độ quản lý chợ chung, chỉ huy cải tạo phố phong nguyệt, còn ngoài thành khảo sát địa hình chuẩn xây phố thương mại.
Kỷ Trừng trợ thủ cho nàng, hai bận tối tăm mặt mũi, chỉ thấy thiếu trầm trọng.
lúc bận rộn nhất, Mộc T.ử Thành dẫn theo tộc nhân tới: “Muội , bọn đến .”
Vừa nhận thư bồ câu của , lập tức chọn lựa một nhóm ngày đêm kiêm trình chạy tới.
Mộc Vãn Tình vui mừng khi thấy nhà, hớn hở : “Đại ca, các đến đúng lúc lắm, ý tưởng kiếm tiền mới .”
“Muội , thật sự quá lợi hại.” Mộc T.ử Thành tuy mệt nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Hắn xoa đầu Mộc Vãn Tình, ngắm nghía kỹ lưỡng: “Muội gầy , ăn uống đầy đủ ? Dù bận đến mấy cũng chăm sóc bản cho , sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
“Muội ăn uống đàng hoàng mà.” Lòng Mộc Vãn Tình ấm áp.
Một giọng lanh lảnh vang lên: “Đây là?”
Mộc Vãn Tình lúc mới nhớ tới Kỷ Trừng đang bên cạnh, chủ động giới thiệu: “Đây là đại ca , Mộc T.ử Thành.”
“Đây là đại tiểu thư nhà Kỷ Chỉ huy sứ, Kỷ Trừng.”
Bốn mắt , trong khoảnh khắc, dường như một luồng điện chạy qua.