Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:29:24
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc T.ử Thành đến, áp lực vai Mộc Vãn Tình giảm đáng kể, cuối cùng nàng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Vãn Tình giao bản kế hoạch xây dựng phố thương mại ngoài thành gần chợ chung cho đại ca. Mộc T.ử Thành vốn kinh nghiệm về mảng nên bắt tay việc nhanh, đấy.
Duy chỉ một điều bất tiện là lạ nước lạ cái, nắm nguồn cung vật liệu xây dựng và nhân công.
Mộc Vãn Tình dứt khoát để Kỷ Trừng giúp một tay. Kỷ Trừng là thổ địa ở đây, tài nguyên nhân mạch nhiều vô kể.
Vật liệu xây dựng? Chuyện nhỏ. Chỉ cần một mệnh lệnh, các thương nhân tin liền ùa tới. Có Kỷ đại tiểu thư bảo đảm, Mộc T.ử Thành chỉ cần bảo chở đến công trường, chỉ việc kiểm soát chất lượng là .
Thiếu nhân công? Ở biên quan, thứ gì thiếu chứ lính giải ngũ và gia đình họ thì nhiều vô kể. Phần lớn họ sống khó khăn, những tàn tật thì càng túng quẫn, cơm đủ no, áo đủ mặc.
Kỷ Trừng đề nghị thuê những . Mộc T.ử Thành khỏi nàng thêm vài .
“Sao ? Không ?” Kỷ Trừng cùng việc với , phát hiện phong cách hành sự của khác với Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình sấm rền gió cuốn, quyết đoán dứt khoát, còn thì đấy, tỉ mỉ cẩn thận, tâm tư vô cùng tinh tế.
Vẻ mặt Mộc T.ử Thành chút kỳ lạ: “Sao cô nghĩ đến việc dùng những ?”
“Họ đều từng đổ m.á.u hy sinh vì đất nước, giờ sống khổ sở quá, ...” Trong lòng Kỷ Trừng chút chua xót. Thân vệ của cha nàng giải ngũ đều giữ việc trong nông trang của gia đình, nhưng những binh lính bình thường khác thì gian nan. Họ kỹ năng mưu sinh, cụt tay cụt chân, tiền trợ cấp giải ngũ chẳng bao nhiêu.
“Cũng chẳng giúp gì nhiều, chỉ hy vọng giúp chút nào chút . Những việc tuy vất vả nhưng họ , nhà họ cũng thể bữa cơm no. Mời họ .” Kỷ Trừng tuy phận cao quý hơn, nhưng nàng chỉ là phụ giúp, phân rõ nặng nhẹ.
“Được thôi.” Mộc T.ử Thành gật đầu. “Cô giống hệt . Muội thuê ưu tiên ba đối tượng.”
Kỷ Trừng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Ba đối tượng nào?”
“Nhà nghèo khổ nhất, lính giải ngũ, cô nhi quả phụ.” Ánh mắt Mộc T.ử Thành tràn ngập sự dịu dàng. “Muội thường , đây là những cuộc sống gian nan nhất, hy vọng thể giúp họ vượt qua khó khăn. Cho họ một công việc, họ sẽ trân trọng hơn bất cứ ai. Rất nhiều trong các sản nghiệp của chúng đều thuộc ba đối tượng .”
Người giúp việc ở phố ẩm thực đều là dân nghèo quanh vùng, đội bảo vệ tuyển lính giải ngũ.
Công nhân xưởng tuyển cô nhi quả phụ và con gái nhà nghèo, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, phẩm hạnh đoan chính là .
Những thực sự nỗ lực, trân trọng công việc , việc bán mạng.
Kỷ Trừng càng thêm khâm phục Mộc Vãn Tình: “Hương chủ quả là kỳ nữ hiếm , là tấm gương cho chúng noi theo.”
Theo lẽ thường, Mộc T.ử Thành nên khiêm tốn vài câu, ai ngờ gật đầu lia lịa đầy tự hào: “ , là cứu tinh của tộc Mộc thị chúng , cũng là niềm tự hào của chúng . Cô đến thế nào ...”
Nhắc đến chuyện cũ, mặt giấu nụ .
Kỷ Trừng say sưa: “Lúc khám nhà, ngài bình tĩnh chạy mặc bốn bộ quần áo ?”
Biểu cảm nghi ngờ nhân sinh của nàng khiến Mộc T.ử Thành bật : “ , ha ha ha, nhị cũng thế, còn mang theo ba tờ hôn thư nữa...”
“Hôn thư?” Kỷ Trừng cảm thấy hiểu về Mộc Vãn Tình còn quá nông cạn, chẳng việc gì nàng .
Mắt Mộc T.ử Thành đượm ý : “ , một cách chính xác thì hũ vàng đầu tiên của nhà chúng là nhờ mấy tờ hôn thư . Muội đổi một chiếc xe la mui xanh và hai mươi lượng bạc, giúp cả nhà vượt qua những tháng ngày gian khổ nhất.”
Kỷ Trừng kìm cảm thán, hổ là Mộc Vãn Tình, xa trông rộng. “Còn thì ?”
Thư Sách
Mộc T.ử Thành nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Một chiếc xe ngựa, hai bộ chăn đệm, mười tấm lụa trắng, mười tấm vải bông, một trăm cân gạo tẻ, một trăm cân bột mì, cuộc sống cả nhà coi như đảm bảo.”
Đường lưu đày lúc đầu khổ, nhưng về ngày càng lên, đồng lòng cùng tiến về phía .
Giờ nghĩ , cũng khá thú vị.
Kỷ Trừng chút xót xa cho từ hôn: “Những kẻ đó sẽ hối hận.”
Mộc T.ử Thành ngược cảm thấy là chuyện . Tên con trai nhà họ Trình đó xứng với , xứng đáng với hơn.
“Đương nhiên , như , ưu tú như , vượng gia, kiếm tiền, danh tiếng. Nhà nào cưới đúng là tu ba kiếp.”
“Ta cũng thấy .” Kỷ Trừng càng tiếp xúc với Mộc Vãn Tình càng thêm kính phục.
Nghe , mắt Mộc T.ử Thành sáng lên, hai càng chuyện càng tâm đầu ý hợp.
Kỷ Trừng chợt nhớ tới một chuyện: “Thư viện Mộc gia bao nhiêu học sinh? Có cả nam lẫn nữ ?”
Mộc T.ử Thành cũng là một thành viên của thư viện. Hiện giờ học đặc biệt chăm chỉ, sớm ngày độc lập gánh vác một phương, chia sẻ bớt gánh nặng cho .
“Tổng cộng năm mươi sáu , nam ba mươi, nữ hai mươi sáu. Tộc quy Mộc thị chúng quy định nam nữ bình đẳng, quyền giáo d.ụ.c và quyền xử lý tài sản như , cho phép hòa ly về nhà đẻ.”
Hắn nhẹ nhàng nhưng điều nào cũng kinh thế hãi tục.
Nam nữ đều học, tài sản thừa kế đều phần, con gái trong tộc nếu hòa ly thì cứ việc trở về, gia tộc sẽ cưu mang che chở.
Sự khai sáng như quả thực hiếm thấy, Kỷ Trừng cũng chút ghen tị: “Quy định là do ai đặt ?”
“Cô xem?” Mộc T.ử Thành đầy đắc ý.
Ánh mắt Kỷ Trừng lấp lánh, bỗng cảm thấy đàn ông to lớn mặt chút đáng yêu. “Có tộc trưởng như Hương chủ là may mắn của gia tộc, là may mắn của con gái trong tộc. Chỉ là, các trưởng lão trong tộc đồng ý ?”
“Chúng bất kể nam nữ đều việc, ai rảnh rỗi cả, ai nấy đều bận kiếm tiền. Cho dù gây sự thì cũng thời gian chứ. Hơn nữa, uy tín của cực cao, từ già đến trẻ ai cũng yêu mến . Người trẻ tuổi... đều là học trò của cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-180.html.]
Kỷ Trừng bật khúc khích. Chiêu tuyệt thật, tôn sư trọng đạo áp chế đám thanh niên trong tộc .
“Đương nhiên, trẻ tuổi đều là hâm mộ cuồng nhiệt của (fan não tàn). Fan não tàn chính là... vô cùng cuồng nhiệt kính yêu , gì cũng đúng. Cho dù bảo mặt trời mọc đằng Tây, ừm, đúng, sai.”
“Phụt ha ha.” Kỷ Trừng chọc . Sao và việc thú vị đến thế chứ.
Mộc Vãn Tình bước liền thấy cảnh : nữ tươi như hoa, nam ánh mắt dịu dàng.
Nàng ngạc nhiên nhướng mày nhưng vạch trần: “Cười gì thế? Không đang đấy chứ?”
Kỷ Trừng xua tay lia lịa: “Không , đang khen ngài đấy.”
Mộc Vãn Tình cầm lấy tập tài liệu bàn, là các loại vật liệu xây dựng: “Việc chính đến ?”
Mộc T.ử Thành báo cáo rành rọt: “Móng đào xong, vật liệu cũng tập kết đầy đủ. Theo tiến độ , trong vòng một tháng là thể công.”
Mộc Vãn Tình hài lòng với tiến độ . Một tháng là đủ để nàng xử lý xong việc trong tay.
“Ta mở chi nhánh cửa hàng Mộc thị ở đây. Đại ca, thấy ai thích hợp?”
Mộc T.ử Thành chút khó xử: “Ta thể giúp chuẩn khai trương, nhưng buôn bán sở trường của .”
Hắn hợp với công việc thực thi và quản lý hơn.
Mộc Vãn Tình cũng thấy , nàng cũng chút khó xử: “Ta định đề bạt Mộc lục thúc (Mộc Trọng Thụy) lên phụ trách quản lý cửa hàng. Ông hành sự lão luyện, trầm , bốn con trai phụ giúp. tuổi ông cũng còn nhỏ, chịu bôn ba ngược xuôi ?”
Làm buôn bán nam về bắc, xông pha khắp nơi, thể bó buộc ở một chỗ.
Mộc T.ử Thành do dự một chút: “Chắc là ông sẽ đồng ý thôi.”
Mộc Vãn Tình ngạc nhiên hỏi: “Sao ?”
Mộc T.ử Thành trầm ngâm: “Cửa hàng do chính ông kinh doanh lọt top mười. Trước đường lưu đày, ông quản lý đội xà phòng , chứng tỏ ông năng lực về phương diện . Có năng lực ắt sẽ dã tâm.”
“Mà hiện giờ, và nhị quản lý phố ẩm thực, nông trang do phụ và quản gia cùng quản lý, bên xưởng ông cũng chen chân . Lâu dần chắc ý nghĩ khác.”
Nông trang là tài sản riêng của nhánh Mộc Vãn Tình, tự nhiên sẽ để khác nhúng tay .
Xưởng xây trong nông trang cũng tiện để khác quản lý.
Còn phố ẩm thực là nền tảng của tộc Mộc thị, tuyệt đối thể xảy sai sót.
Đợi Mộc gia rèn luyện cứng cáp, nàng sẽ giao quyền quản lý cho những học sinh xuất sắc nhất của thư viện để rèn luyện, cứ ba năm luân phiên một , lượt tiếp quản, để phố ẩm thực phát triển định.
“Vậy , để thư cho ông , để ông tự lựa chọn. Nếu ông thì cũng trách ai.”
Quyết định . Mộc Vãn Tình ngay một bức thư gửi .
Đợi khi con phố thương mại dần hình thành, Mộc Trọng Thụy liền dẫn theo hai con trai tới, vỗ n.g.ự.c hùng hồn cam đoan sẽ thật .
Ông vẫn phấn đấu thêm một nữa, để nhiều của cải cho con cháu, và đương nhiên, điều cũng mang cho ông cảm giác thành tựu gì sánh .
Mộc Vãn Tình đưa bản kế hoạch cho ông: “Công việc trù gần xong, các tiếp nhận là . Còn xưởng xà phòng sẽ quy về tài sản chung của gia tộc, cuối năm mỗi nhà chia hoa hồng nhưng quyền sở hữu. Các xem xây ở thì thích hợp.”
Nàng bắt đầu phân quyền một cách hợp lý, bản chỉ cần nắm đại cục là .
Năm , trọng tâm của nàng sẽ đặt bông vải, đó mới là ưu tiên hàng đầu.
Mộc Trọng Thụy suy nghĩ hồi lâu: “Ta thấy vẫn nên xây ở ngoại ô Lương Thành, đó mới là đại bản doanh của chúng . Bên gần biên giới quá, thời cuộc bất .”
Mộc Vãn Tình tỏ thái độ, về phía hai con trai của ông, cũng là học sinh trong thư viện của nàng: “Các ngươi xem.”
Mộc Đại quen với việc nàng gọi hỏi bất chợt, theo bản năng trả lời: “Ta đồng ý với ý kiến của phụ , nhưng bổ sung thêm một chút. Chúng nên mua một mảnh ruộng tộc (tộc điền) ? Xây xưởng ruộng tộc thì các tộc nhân sẽ càng gắn kết hơn.”
Mộc Nhị cái khác: “Mua ruộng tộc? Thế chẳng là bén rễ ở đây ? Chúng về kinh thành nữa ? Mộ tổ đều ở kinh thành mà.”
Biên quan đến cũng quê hương của họ.
Lá rụng về cội, một ngày nào đó họ trở về.
Mắt thấy hai em sắp cãi , Mộc Trọng Thụy khuyên can mãi , đành cầu cứu Mộc Vãn Tình: “Tộc trưởng, ngài khuyên nhủ chúng nó ?”
“Được .” Mộc Vãn Tình ho nhẹ một tiếng, hai lập tức im bặt, đồng loạt sang. “Có thể mua. Sau về thì về, về thì ở đây. Ta tôn trọng quyền lựa chọn cuộc sống của mỗi .”
Với cục diện hiện tại, việc chia thành hai nhánh là điều tất yếu, ai cũng cam tâm tình nguyện ở nơi .
Nàng mở miệng, hai lập tức tỏ vẻ tộc trưởng đúng, tộc trưởng minh, tộc trưởng tầm xa, lời tộc trưởng.
Kỷ Trừng ở cửa mà trợn mắt há hốc mồm. Đám đến cha ruột còn phục, chỉ phục mỗi Mộc Vãn Tình, đủ thấy uy tín của nàng cao đến mức nào.
Nghe thấy tiếng động, Mộc Vãn Tình sang: “A Trừng, mấy ngày nay nhà cô bận lắm mà? Sao tới đây?”
Hai thiết đến mức gọi tên , thể tự do đến thăm cần thông báo.
“Vãn Tình , đến đưa thiệp mời.” Kỷ Trừng đưa tấm thiệp đỏ thắm mạ vàng qua, mời Mộc Vãn Tình tham dự lễ cập kê của .
Đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời con gái, còn gọi là lễ trưởng thành. Giới quý tộc thường tổ chức linh đình, mời rộng rãi quan khách đến dự.
“Ta nhất định sẽ .” Mộc Vãn Tình nhận lời ngay.
Chuyến , phong vân biến đổi khôn lường.